Tần Vô Song thấy một đòn thành công ngay thì rất mừng. Vì hắn biết giết được tên ấy, một là có thể làm giảm sinh lực địch, quan trọng hơn là đòn này đã đạt được mục tiêu ra oai.
Thấy phản ứng của tên Vương sư huynh là Tần Vô Song biết đòn vừa rồi của hắn đã có được hiệu quả chấn động. Nếu không thì tên Vương sư huynh cũng không kinh hoàng đến mức phải lập tức gọi đồng bọn.
Tần Vô Song nói với vẻ âm u đáng sợ:
- Cửu Cung Phái phải không? Ta nhớ các ngươi rồi. Kẻ động thủ trước với ta chỉ có một con đường duy nhất - xuống cửu tuyền!
Vừa dứt lời, Tần Vô Song lập tức xông thẳng lên phía trước. Đã phá vỡ phòng ngự của chúng đương nhiên Tần Vô Song không thể nào lại rút lui. Hắn nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi sự bao vây từ ba hướng. Nhưng chạy được vài bước thì bỗng thấy không ổn thỏa. Con Bạch Điêu của mình bị lộ ra trước mắt bọn chúng. Nếu cứ bỏ đi như vậy, vạn nhất hắn điều tra được dấu vết gì thì hỏng! Nghĩ đến đây Tần Vô Song chạy chậm lại.
Đúng lúc đó, tên Vương sư huynh đã đuổi kịp đến, cây roi trong tay hắn một lần nữa vung lên, quất tới với tầng tầng lớp lớp ánh sáng linh lực.
Tuy thực lực của tên Vương sư huynh này không tồi, nhưng so với Tần Vô Song thì chả là gì hết. Tần Vô Song không trực tiếp đỡ đòn, chủ yếu chỉ là để quan sát phong cách chiến đấu của hắn, từ đó khống chế tiết tấu.
Nhưng không ngờ vừa lùi ba bước thì bỗng Tần Vô Song nhìn thấy một đạo ánh sáng bắn tới với tốc độ kinh người. Là một mũi tên! Tốc độ của nó giống như mưa sao băng lướt qua bầu trời, khí thế vô cùng mãnh liệt!
Ban đầu Tần Vô Song còn tưởng nó nhằm vào mình tấn công, định nhảy tránh nhưng mũi tên đó lại bay thẳng tới phía sau gáy tên Vương sư huynh. Tần Vô Song vô cùng ngạc nhiên, những tên còn lại thì hét lên:
- Vương sư huynh, sau lưng, mau tránh đi!
Tên Vương sư huynh rõ ràng cũng cảm nhận được phía sau có nguy hiểm, nhưng thế tấn công của hắn nhất thời không thể thu lại được, đành vặn người sang một bên tránh né. Như vậy, thế tấn công của hắn bị hạn chế, sơ hở lập tức lộ ra. Tần Vô Song không suy nghĩ nhiều, vung tay xuất chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Uỳnh!
Kiếm khí chém xuống ngực tên họ Vương kia, tuy có hộ giáp phòng thân nhưng hứng chịu sức mạnh của đòn công kích này đương nhiên không dễ chịu gì, lập tức hắn bị đánh bay ra mặt đất, toàn thân đau đớn như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé.
Tên họ Vương gầm lên một tiếng, quay người định bỏ chạy nhưng sau lưng bỗng vút, lại một mũi tên nữa bắn ra. Mũi tên lần này vẫn chuẩn xác như cũ, bắn thẳng vào gáy tên họ Vương, nó phối hợp rất ăn khớp với công kích của Tần Vô Song.
Tên họ Vương dù thủ đoạn có mạnh đến đâu đi nữa thì trong hoàn cảnh bị thương, lại phải đối mặt với cường giả không hề thua kém mình, việc tránh tên là không thể, chỉ thấy ánh sáng linh quang kỳ quái bỗng tỏa ra xung quanh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả cái đầu của tên họ Vương như bị một cây chùy đập vào vỡ tan tành, dịch não chảy tràn ra đất.
Tần Vô Song vội né người, may không bị bắn thứ nước bẩn đó lên người. Ngẩng lên thì Tần Vô Song thấy phía xa có một người đang che ngực, tay cầm một cây Thần cung, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi mắt đầy vẻ cảnh giác như chim ưng săn mồi.
Tên Sơ Linh võ giả còn lại thấy Vương sư huynh chớp mắt đã bị giết chết, kinh hãi đến tái mét mặt, vội vã chạy thoát thân. Nhưng kẻ đối diện kia lẽ nào lại để hắn chạy?
Giương cung bắn tên.
Vèo!
Lần này không phiền phức như lúc giết tên Vương sư huynh mà trực tiếp bắn thẳng một mũi tên, lập tức kết thúc mạng sống của hắn. Ba Tiên Thiên cường giả, nháy mắt đã xuống suối vàng hết.
Biến cố này xảy ra cũng rất nhanh, người mạnh mẽ như Tần Vô Song nhất thời cũng có phần kinh ngạc. Người kia hai ba bước đã phóng lại gần, cung tay với Tần Vô Song, sắc mặt trắng bệch đã có phần hồng hào hơn, hắn cười rồi lôi ba cái xác dậy.
Trong tay hắn xuất hiện một cái bình nhỏ, nhiễu vài giọt lên cái xác thì có mùi khó ngửi. Từ bàn tay hắn phóng ra một nhúm lửa chui vào trong thi thể của ba kẻ kia.
Phừng!
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu cháy hoàn toàn ba cái xác. Ngọn lửa bốc phừng phừng một lúc thì ba cái xác biến thành tro tàn.
Tần Vô Song nhìn kỹ kẻ kia thấy sắc mặt hắn âm u, phiền não, gương mặt lạnh lùng, cộng với sắc mặt trắng bệch do bị thương càng khiến hắn có vẻ vô cùng u uất, cô độc.
Hắn thấy Tần Vô Song kinh ngạc, lại mỉm cười kỳ quái:
- Đa tạ!
- Đa tạ cái gì?
Tần Vô Song hỏi. Nhưng hắn không giải thích:
- Nơi này không nên ở lại lâu. Ngươi có hứng thú thì chúng ta tìm nơi khác nói chuyện. Nếu không thì tách ra tại đây, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi. Món nợ này chắc chắn không tính vào ngươi đâu.
Hắn cũng rất tự nhiên, tuy thần sắc cô đơn cao ngạo, nhưng cũng không gây phiền nhiễu, quay đầu đi luôn.
Tần Vô Song nhìn về phía trước, biết rằng nếu bây giờ cứ tiếp tục đi về phía trước thì chắc chắn sẽ gặp đồng bọn của đám người này. Hơn nữa, trong lòng Tần Vô Song có vài điều nghi hoặc, muốn hỏi kẻ này để chứng minh. Nên không do dự đi theo hắn vào sâu trong khe cốc.
Hai người vào sâu bên trong, nhanh chóng đến được một hang động ngầm. Hang động này vô cùng rắc rối, có rất nhiều ngã rẽ ngang dọc.
Hắn thấy Tần Vô Song đi theo thì mỉm cười, rồi dừng lại ở một nơi khá rộng rãi. Lấy ra từ trong đống đất một hồ lô rượu lớn ném cho Tần Vô Song:
- Ngươi giúp ta giết kẻ địch, ta mời ngươi uống rượu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tần Vô Song thấy ánh mắt người này tuy lạnh lùng, nhưng từ khóe mắt bất chợt lại lộ ra lòng nhiệt tình khó tả, có lẽ hắn là kiểu người ngoài lạnh lùng nhưng trong lại nồng nhiệt. Vậy là Tần Vô Song cũng không khách khí, cầm hũ rượu lên tu ừng ực. Khi rượu vào đến miệng là một cảm giác mát lạnh, vào đến bụng lại nóng, rất nóng.
Tần Vô Song uống là biết đây không phải rượu bình thường, vội vận linh lực của khí hải đan điền áp chế tửu khí. Đúng lúc đó, hắn lại cảm thấy tửu khí biến thành vô số đạo linh lực không ngừng tràn vào khí hải. Đây là rượu linh lực! Tần Vô Song cầm hũ rượu nhìn với vẻ đầy kinh ngạc.
Người kia cười cười:
- Đây là Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu, ta cướp được từ Cửu Cung Phái đấy. Nếu không phải thế thì cũng không bị Chấp Pháp Đoàn của Cửu Cung Phái truy sát mấy vạn dặm, hắc hắc!
Nói đến đây gã kia bỗng ho khan mấy tiếng, máu tươi bắn ra, hắn hít vài hơi sâu rồi cười nói:
- Khốn kiếp, lũ chúng nó cũng thật lợi hại, dọc đường bị ta giết bốn năm tên mà vẫn bám được đến đây. Ba mũi tên vừa rồi đã hao phí của ta không ít linh lực.
Tần Vô Song nói:
- Vừa rồi ngươi có thể không cần lộ diện!
Vẻ mặt bất cần, gã kia nói:
- Không lộ diện? Để chúng thoát mất thì không có lợi lắm đâu!
Trong đầu Tần Vô Song nghĩ, người này cũng là một cao nhân đây.
Gã kia xua xua tay:
- Đương nhiên, ngươi cũng đừng thấy cảm kích. Nếu không phải ngươi ra tay đương nhiên ta cũng không lộ diện. Vì thế, ta ra tay chưa chắc là vì giúp ngươi, mà là tự bảo vệ mình thôi!
Nói rồi, dường như sợ Tần Vô Song không tin, gã kia lại nói thêm:
- Tiêu diệt thực lực của kẻ địch cũng là một loại tự bảo vệ. Tên họ Vương đó truy sát ta suốt một chặng đường dài, giờ không phải chết sớm hơn ta sao? Ha ha…
Hắn cười cũng ảnh hưởng đến vết thương, ho sặc sụa mấy cái, nhổ ra vài ngụm máu đen.
Tần Vô Song thở dài rồi lấy ra một viên đan dược màu bích ngọc, là một trong ba viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, ném cho tên kia:
- Bắt lấy, uống ngay đi, đối với vết thương của ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.
Gã kia cũng chẳng khách khí, bắt lấy cho luôn vào miệng, vận linh lực tiêu hóa đan dược. Lập tức, sắc mặt hắn hơi biến đổi, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được điều bất phàm của viên đan dược này. Mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tần Vô Song có vài phần khâm phục. Sự khâm phục này không phải cảm kích, mà đơn giản chỉ là khâm phục.
Lần đầu tiên gặp mặt, một người hào phóng như vậy, cả đời này hắn gặp không nhiều, dường như đây là lần đầu tiên. Đương nhiên, Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu mà hắn cho Tần Vô Song uống cũng là thứ hiếm có, không hề kém Cửu Chuyển Hồi Dương Đan chút nào. Chỉ là hắn không nói ra mà thôi. Cửu Chuyển Hồi Dương Đan quả nhiên không tầm thường, chỉ một khắc mà sắc mặt kẻ kia từ trắng bệch đã trở nên tươi tắn hồng hào hơn.
- Đan dược tốt!
Gã kia tán thưởng, trong mắt hắn lóe lên thứ ánh sáng nhiệt tình hiếm có, mang lại hi vọng cho sự hồi phục sức sống, một niềm vui của vết thương hồi phục, tràn đầy sức sống.
- Ta xin tự giới thiệu, ta là Thương Dạ, là cô hồn dã quỷ không cha không mẹ, không tông không môn, đến từ Đế quốc Xích Long…
Đế quốc Xích Long? Tần Vô Song chưa nghe đến Cửu Cung Phái nhưng Đế quốc Xích Long thì đã nghe sư phụ từng nhắc đến. Nó là một trong ba Đế quốc Thượng phẩm mạnh nhất trong các quốc gia của nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền này!
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Vô Song, Thương Dạ cũng chẳng lấy làm lạ, dù sao thì Đế quốc Xích Long cách đây đến mấy vạn dặm, có thể là cách nhau thiên sơn vạn thủy. Theo lý mà nói thì người của Đế quốc Xích Long không thể nào lại xuất hiện ở khu vực này.
Các Đế quốc của nhân loại đều có thỏa thuận với nhau về khu vực hoạt động, rất ít khi can thiệp vào các khu vực khác. Vì nếu như vậy sẽ bị coi là một kiểu xâm phạm và mạo phạm.
Tần Vô Song hỏi:
- Thế Cửu Cung Phái là tông môn của Đế quốc Xích Long các ngươi?
Thương Dạ giận dữ nói:
- Cửu Cung Phái, hừ! Đó là đệ nhất tông môn của Đế quốc Xích Long, cũng giống như Thiên Cơ Tông ở Đế quốc Thiên Trì vậy!
Tần Vô Song giật mình, quả nhiên là vậy! Đế quốc Xích Long, Cửu Cung Phái…