Lý Bố Y cười ha hả nói:
- Huynh đài đã hồi tâm chuyển ý rồi chăng?
Tần Vô Song hơi khựng lại, nghĩ một lúc rồi cuối cùng lại không giữ lại:
- Tiên sinh cứ đi tự nhiên.
Phản ứng này của hắn khiến Lý Bố Y thấy rất lạ, miệng khẽ động nhưng không nói gì, phẩy phẩy tay, sắc mặt chán nản không níu kéo Tần Vô Song nữa.
Lúc này Tần Vô Song đã biết Lý Bố Y không phải lừa đảo giang hồ bình thường, có chút lai lịch thần bí gì đó. Nhưng giờ đang ở nơi đất khách quê người, Tần Vô Song nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên ít gây chuyện thì tốt hơn. Dù sao thì Lý Bố Y có lai lịch từ đâu cũng chẳng thể xác định được. Vạn nhất là người của Đế quốc Thiên Trì thì không phải mình sẽ gặp rắc rối sao?
Lý Bố Y thấy Tần Vô Song bỏ đi không chút do dự, đôi mắt láo lỉnh không ngừng nhìn chằm chằm về bóng dáng Tần Vô Song. Hắn lầm bầm:
- Võ Tinh Hà? Lẽ nào quả thật là hắn giấu tên thật? Nhưng tại sao mình tính mà lại cảm thấy không phải hắn đang che giấu chứ?
Rồi hắn cười chán nản, lắc lắc đầu nghĩ:
- Thú vị thật, lại gặp được người thú vị như vậy ở đây. Điều này cho thấy các quốc gia nhân loại ít nhiều cũng có chút thú vị, ha ha…
Đi được vài bước Lý Bố Y lại nghĩ:
- Tu vi của hắn là cảnh giới Tiên Thiên. Tuy hắn đã toàn lực che giấu khí tức Tiên Thiên, e là các cường giả Trung Linh Võ Cảnh đều không thể biết được thực lực thật sự của hắn. Nhưng quả thật hắn có linh lực, có khi nào hắn là cường giả của ba Đế quốc phía Đông… đến đây để tham gia cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc ở Đế quốc Thiên Trì?
Lý Bố Y nghĩ đến đây, thì vô cùng hứng thú với Tần Vô Song. Thần sai quỷ khiến thế nào lại đi theo sau Tần Vô Song.
Lúc Tần Vô Song rời khỏi tửu lầu thì trời đã tối, hắn tìm một nhà trọ nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau dậy tiếp tục lên đường.
Hôm nay, Tần Vô Song đi đến một nơi hoang vắng, trên bản đồ cho thấy đây là một nơi khá nguy hiểm của Đế quốc Thiên Trì. Phía trước là Thiên Đoạn Nhai hiểm ác.
Nghe cái tên đã biết được phần nào đây là một nơi vô cùng hung hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng muốn đến Đế đô của Đế quốc Thiên Trì lại phải đi qua đây, nếu không, đi vòng thì ít nhất phải đi nghìn dặm nữa.
Tần Vô Song cũng không chậm trễ, thả con Bạch Điêu ra dò đường. Đến nay, Tần Vô Song và Bạch Điêu đã ở cùng nhau một năm rồi, cơ bản đã nắm được những thú ngữ thường dùng để giao lưu hàng ngày. Tuy không thể nói mười phần thành thục, nhưng cũng có thể coi là chuyên gia về ngôn ngữ loài vật rồi.
Con Bạch Điêu rời khỏi bàn tay hắn và bay vào khe núi.
Tần Vô Song đi chậm rãi. Thiên Đoạn Nhai này địa thế hiểm trở, nhưng chưa làm khó được đại hành gia Tần Vô Song này. Điều hắn để tâm là khe núi này có cảm giác rất âm u đáng sợ, khiến hắn khi tiếp cận có cảm giác nơi đây đầy rẫy nguy cơ.
Đây là sự cảnh giác và điềm báo của Tiên Thiên cường giả, có lúc không có bất cứ bằng chứng gì chứng minh nhưng trực giác lại vô cùng linh nghiệm.
Chưa đi được mấy bước thì một bên khe núi xuất hiện vài bóng người vụt qua chặn đường phía trước của Tần Vô Song.
Tần Vô Song đứng lại ngẩng đầu nhìn, ba người trước mặt mặc quần áo giống nhau. Nhìn bộ quần áo đắt tiền kia là biết lai lịch không tầm thường.
Điều khiến Tần Vô Song ngạc nhiên nhất là cả ba kẻ này đều là Tiên Thiên cường giả, một trong bọn chúng cũng là Trung Linh võ giả!
Còn hai kẻ kia tuy là Sơ Linh võ giả nhưng thực lực không thể xem thường. Ba kẻ này nhìn Tần Vô Song với ánh mắt không thiện chí:
- Vương sư huynh, phải hắn không?
Kẻ đứng giữa được gọi là Vương sư huynh kia nheo mắt nhìn một lúc rồi cười gian:
- Có lẽ không phải, tên kia bị thương, trốn chạy dọc đường, thân người không thể sạch sẽ thế kia.
Tên Sơ Linh võ giả khác hét lên:
- Tiểu tử, con đường này chúng ta phong tỏa ba ngày, mau quay lại đi!
Tạm thời Tần Vô Song không biết được lai lịch của ba kẻ này, hắn bình tĩnh nói:
- Ba vị có phải cường giả của Đế quốc Thiên Trì?
- Ha ha, Đế quốc Thiên Trì là cái quái gì? Đương nhiên không phải.
Tên Sơ Linh võ giả kia quát:
- Nói ít thôi, biết điều thì mau cút đi, đừng có làm lỡ việc Cửu Cung Phái bọn ta bắt ác tặc. Không biết điều, ta xem như ngươi có tội thông tặc, chém chết ngay tại chỗ, cho ngươi không có chỗ mà kêu oan!
Cửu Cung Phái? Tần Vô Song khựng lại, đó là môn phái gì vậy? Nghe khẩu khí này, ngay Đế quốc Thiên Trì cũng chẳng coi ra gì, lẽ nào không phải tông phái của Đế quốc Thiên Trì?
- Nếu không phải tông phái của Đế quốc Thiên Trì, lẽ nào là tông môn của Đế quốc Đan Dương?
Tần Vô Song nghĩ bụng, rồi nói:
- Ta là người của Đế quốc Thiên Trì, thông hành trong lãnh thổ nước mình sao lại phải đi đường vòng? Ba vị đã không phải người của Đế quốc Thiên Trì lại chặn đường cấm xe như vậy có phải hơi bá đạo rồi không?
Tên Vương sư huynh ngăn hai sư đệ không cho nói, hắn hỏi:
- Các hạ là đệ tử tông môn nào ở Đế quốc Thiên Trì?
Tần Vô Song nghe hắn hỏi như vậy đương nhiên không thể nào thành thực nói ra, hắn tỏ ra không vui nói:
- Điều này ngươi không cần hỏi. Nếu các hạ không phải người của Đế quốc Thiên Trì ta, khuyên các ngươi tốt nhất nên rút lui ngay lập tức, nếu không, bị năm vị Tông chủ của Thiên Cơ Tông biết được thì không có kết quả tốt đâu.
Vương sư huynh cười khinh miệt, nhưng cũng không có mở miệng trả lời. Hai tên Sơ Linh võ giả kia thì bật cười. Một kẻ dáng thấp lùn mặt đầy vẻ giễu cợt nói:
- Thiên Cơ Tông? Dù cả năm tên Tông chủ của Thiên Cơ Tông cùng đến thì sao nào? Cửu Cung Phái bọn ta muốn mượn địa bàn của các ngươi dùng một chút, không đến lượt các ngươi không đồng ý!
Khẩu khí này không giống như nói khoe khoang, khoác lác. Nghe khẩu khí này, lẽ nào cái gọi là Cửu Cung Phái còn mạnh hơn cả Thiên Cơ Tông sao?
Tên Vương sư huynh kia rõ ràng không muốn nói nhiều:
- Các hạ, dù ngươi có phải đệ tử của Thiên Cơ Tông hay không, hoặc có địa vị thế nào trong Thiên Cơ Tông thì muốn qua đây vẫn phải đợi ba ngày. Sau ba ngày, có đi hay không là chuyện của ngươi!
Khẩu khí của hắn có phần ngạo mạn, có cảm giác vượt trội so với người khác, cho người ta cảm giác "biết điều thì làm theo, nếu không cứ đợi rắc rối tìm đến".
Tần Vô Song lẽ nào lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy, hắn nói:
- Chư vị bắt tội phạm có lẽ đã có mục tiêu, như vậy những người không liên quan có thể đi qua, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục. Nói đi nói lại thì các ngươi cũng quá tung hoành bá đạo, nghênh ngang làm bậy trong lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì ta.
Sắc mặt Vương sư huynh lạnh lùng:
- Là tung hoành bá đạo, là nghênh ngang đấy thì sao? Ngươi có bản lĩnh thì lên đi!
Tên dáng người thấp bé hét lên:
- Đúng thế, ở đây sư huynh đệ chúng ta trấn giữ, ngươi có bản lĩnh thì xông lên! Vượt qua được thì ngươi có bản lĩnh, bọn ta cũng không ngăn cả. Không qua được thì… Hắc hắc… Ngươi chấp nhận số mạng đi!
Ý muốn nói là, không qua được thì chỉ có chết!
Tần Vô Song đang suy nghĩ thì một bóng trắng lướt qua. Con Bạch Điêu chạy ra từ lùm cây nói nhỏ vào tai Tần Vô Song. Đại ý là xung quanh khe núi này có ba nơi canh gác, ngoài chỗ này còn có hai chỗ khác, mỗi chỗ đều có ba người.
Tuy có chút giận dữ, nhưng nghĩ đối phương có ba nơi tiếp ứng nhau, dù mỗi nơi chỉ có một Trung Linh võ giả trấn thủ thì, ba nơi vây lại cũng là rắc rối to. Xác định tình thế xong, hắn quyết định nhún nhường đợi cơ hội rồi tính. Còn về việc Cửu Cung Phái là thần thánh nơi nào thì chỉ sau khi đến Đế quốc Thiên Trì, tập hợp với người Tinh La Điện thì mới thăm dò được. Tần Vô Song gật đầu:
- Được, hôm nay các ngươi người đông thế mạnh, ta nhường một bước. Cửu Cung Phái, ta nhớ cái tên này. Hi vọng các ngươi là thế lực mà Thiên Cơ Tông ta không động vào được, nếu không thì, hắc hắc…
Tần Vô Song cười lạnh rồi quay người bỏ đi. Hắn giả mạo đệ tử Thiên Cơ Tông, đã giả rồi thì giả tới cùng. Nếu có thể vì thế mà kết thù với Cửu Cung Phái, đẩy họa sang nơi khác cũng không phải ý tồi.
Nhưng ai ngờ, khi hắn đang định đi thì tên Vương sư huynh lại hét lên:
- Đừng đi vội!
Tần Vô Song nhăn nhó:
- Còn muốn gì nữa?
Vương sư huynh nhìn con Bạch Điêu trong tay Tần Vô Song nói:
- Ngươi để lại con linh thú kia thì có thể đi! Nếu không thì đừng mơ rời khỏi đây!
- Dựa vào cái gì chứ?
Tần Vô Song trầm giọng nói.
Vương sư huynh trợn mắt:
- Chẳng dựa vào cái gì hết. Bảo ngươi để lại thì ngươi để lại!
Tần Vô Song cười lạnh:
- Nằm mơ!
Nói rồi Tần Vô Song quay người định đi.
Tên Vương sư huynh quát lên:
- Không biết điều!
Chưa dứt lời, thân hình hắn đã bật lên, cây roi trong tay vung lên lóe sáng quất xuống đầu Tần Vô Song.
Tần Vô Song trong đầu đầy nộ khí. Cửu Cung Phái này dù có nguồn gốc thế nào thì hành vi này quả thật quá bá đạo. Hắn co người lại, quay một vòng lao nhanh về phía trước tránh được đòn công kích của Vương sư hhuynh. Vương sư huynh thấy thân pháp Tần Vô Song kỳ lạ như vậy cũng hơi khựng lại. Quay ngược lại, rồi lao về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song căn bản không thèm nhìn, không động thủ thì thôi, đã ra tay phải làm ra trò. Cơ thể Tần Vô Song hắn như làn gió nhẹ thổi về phía trước, lao thẳng về phía tên Sơ Linh Võ Cảnh dáng người thấp bé kia.
Vừa rồi tên đó huênh hoang không biết ngượng miệng, Tần Vô Song không hề nương tay, vung thanh Tử Dương Kiếm lên, ánh sáng lóe một cái rồi kiếm lại trở về bao. Đường kiếm còn chưa kịp nhìn rõ thì tên thấp bé đó đã bị chém làm hai nửa. Chiêu này của Tần Vô Song lập tức khiến hai kẻ còn lại lạnh toát. Chúng không thể ngờ Tần Vô Song lại là loại "tẩm ngẩm tầm ngầm lại đánh chết voi"!
Tên Vương sư huynh huýt một hồi chói tai, một lát sau là có hai tiếng huýt đáp lại. Sắc mặt Tần Vô Song khẽ biến, biết tên kia đang gọi cứu viện!
Trận chiến này có thể nói là vô duyên cớ phát sinh. Rốt cuộc Cửu Cung Phái này có lai lịch thế nào Tần Vô Song chẳng hiểu, mà mấy kẻ này nói động thủ là động thủ luôn.
Tần Vô Song biết, giữa các Tiên Thiên cường giả, một khi đã động thủ thì không thể không giết người. Không giết đối thủ thì đối thủ giết mình, đây là nguyên tắc rất đơn giản.
Tên Vương sư huynh này vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu, rõ ràng là muốn lấy mạng Tần Vô Song, nếu hắn khách khí thì là đã có lỗi với chính mình rồi.
Vì thế mà hắn đương nhiên sẽ không nương tay. Vừa ra tay hắn liền lợi dụng ưu thế về thân pháp chém chết một tên. Hắn sao có thể không nhìn ra được tên thấp lùn đó tuy có vẻ hung hãn nhưng thực lực lại là yếu nhất. Bỗng Tần Vô Song rẽ ngoặt, rồi lao tới như tia điện, cộng với ưu thế cảnh giới nên đã thành công.