Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 29: Long tranh phượng đấu

Hề Hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời cao khôn cùng chính là một màu u ám.

Tâm tình nàng cũng không khá gì hơn, có thể là bởi vì trời cao bỗng
trở nên u ám, cũng có thể là vì phải quyết đấu cùng Trầm Phong nên nàng
mới cảm thấy nặng nề như vậy.

Thi đấu là điều nàng tình nguyện, nhưng cùng Trầm Phong quyết đấu lại là điều nàng chưa từng nghĩ qua.

Nghĩ đến Trầm Phong nhất kiến chung tình với Na Nhã, nghĩ đến Trầm
Phong mong muốn có được Đào Hoa mã như thế nào, nếu nàng thắng hắn,
không biết hắn sẽ thất vọng đến nhường nào.

Hề Hề khẽ thở dài, đồng thời nàng cũng theo nhịp trống kéo dài mà chậm rãi bước lên đài cao.

Trầm Phong trước sau vẫn dùng nụ cười rực rỡ vô cùng để nghênh đón
nàng, Hề Hề trong lòng như bị kiềm hãm, nếu nàng là người chiến thắng,
chỉ sợ nụ cười xán lạn tuấn lãng như ngọc kia liền sẽ biến mất không thể nhìn thấy được nữa.

Chỉ là nàng không thể không thắng, thậm chí không chỉ là muốn thắng
hắn, mà còn muốn thắng cả Vương huynh của hắn – Hoàn Nhan Liệt Phong.

Quay đầu nhìn về phía trên của khán đài, nơi Hoàn Nhan Liệt Phong
đang ngồi, vì khoảng cách xa nên không thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này của
hắn, nhưng khí chất lạnh liệt, kiêu ngạo kia vẫn có thể cảm nhận một
cách rất rõ ràng.

Trầm Phong đúng là đệ đệ của hắn, trong lòng Hề Hề không khỏi phát lạnh, nàng nhất định phải thắng hắn.

“Vân đệ, không thể tưởng tượng được, trận chiến cuối cùng lại là trận chiến của hai chúng ta.” Giọng nói trong trẻo của Trầm Phong ở trong

gió truyền đến.

Hề Hề lạnh nhạt cười, nói: “Đúng thế, thật là không dám tin, chỉ mong một lát Hữu Hiền Vương ra tay thủ hạ lưu tình!”

Giọng nói của Hề Hề rất nhạt, rất trầm tĩnh, như có như không.

Tiếng gọi Hữu Hiền Vương kia làm cho sự tươi cười của Trầm Phong
chuyển thành nụ cười ngưng trệ ở trên môi, giống như trời đang rất nóng, bỗng dội xuống một chén nước đá, đóng băng cả trời đất.

Làn gió lạnh không ngừng thổi đến, lay động tay áo Hề Hề, khiến cho
người khác có cảm giác như mây đang bay. Ánh mắt của nàng sâu như đầm
bích thủy trong suốt lạnh lẽo, trong đôi ngươi ánh lên một sự xa cách.

Người khác kết thân với hắn, cũng là bởi vì thân phận tôn quý của
hắn. Mà Vân đệ lại vì hắn có thân phận tôn quý, liền dựng nên khoảng
cách với hắn.

Đáy lòng Trầm Phong không khỏi trở nên vui buồn lẫn lộn.

Vân đệ vốn không phải kẻ nịnh bợ, nhưng như vậy lại khiến hắn càng lo lắng hơn, hắn không biết phải làm thế nào mới được Vân đệ tha thứ đây.

Hai người ở trên đài cùng nhìn nhau, một người cao lớn sừng sững như
tùng, một người mờ mịt như mây, cứ như vậy trầm mặc kéo dài, cả hai đều
không ai động thủ.

Từ phía trên cao của khán đài Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy tình
cảnh ấy đôi mắt không khỏi nheo lại, dừng lại phía hai người ở dưới.

Tên thiếu niên nhỏ bé đến từ Nam Triều này thật sự là không thể xem thường, thế nhưng lại có thể quyết đấu cùng Vương đệ.

Hắn nhìn qua lạnh nhạt như gió, tĩnh lặng như đầm sâu, lại có thể khiến cho người khác không thể không chú ý đến.

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong liền đảo một vòng xuống khán đài bên
dưới dời đến chỗ A Mộc Đạt, hắn tay khoanh trước ngực, ôn hòa nhàn nhã
đứng ở nơi đó, mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng phiêu
dật, chung quanh dù có ồn ào huyên náo như thế nào vẫn là giống như mọi
thứ đều không hề tồn tại trong đôi mắt của hắn.

Người này, cũng không phải là kẻ đơn giản!


Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi lạnh nhạt cười.

“Vân đệ, ngươi hãy nghe ta nói đã, ta chính là vì không muốn bởi thân phận của ta ngươi mới cùng ta…”

Lời nói của Trầm Phong bị thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Hề Hề đánh gãy: “Chúng ta nên bắt đầu thôi!”

Ánh sáng trong mắt của Trầm Phong cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm, tâm
trạng nặng trĩu, rồi hắn bỗng nhiên đem thanh đao đang cầm trong tay ném xuống dưới khán đài lập tức có một thị vệ tới tiếp nhận lấy thanh đao.

“Vân đệ, chúng tay không mà so tài đi, dù sao đao kiếm cũng không có mắt.” Trầm Phong thản nhiên nói.

“Ta đồng ý.” Hề Hề lạnh giọng nói, áo dài phất một cái, mang theo
chưởng lực mênh mông đánh úp về phía Trầm Phong, trong chiêu thức có gì
đó khó có thể diễn tả thành lời bởi sự mờ ảo mà lại ung dung.

Trầm Phong lách mình né tránh, hai người cứ ngươi tới ta đi, ngươi
nhảy lên ta hạ xuống, ngươi lui ta tiến, ngươi xuất kích ta phòng thủ,
nhanh chóng lâm vào trận đấu kịch liệt.

Một người thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, một người thân pháp sấm vang chớp giật.

Một người áo bào xanh như đang nhảy múa, một người áo lam không ngừng lượn vòng.

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu… hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng khó lường.

Mọi người ở xung quanh, chỉ nhìn thấy hình dáng của hai người ở trong gió dây dưa, biến ảo mờ mịt, một phút cũng không ngừng.

Tất cả đều cao giọng hô cố lên, tiếng la to cùng tiếng trống kịch liệt hòa vào nhau.

Có tiếng quát Hữu Hiền Vương cố lên, cũng có tiếng quát Vân Hề cố lên!

Liệt Ảnh công chúa chạy đến cả bên cạnh đài thi đấu, khàn cả giọng hô to: “Vân Hề! Cố lên!”

Hô được một lúc, lâu sau lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhị ca của
mình cùng người ta thi đấu, người mình nên cổ vũ không phải là nhị ca
sao? Như thế nào lại làm ngược lại, đi cổ vũ cho tên đáng hận Vân Hề kia cố lên chứ?


Một mảng đỏ ửng không giấu vào đâu được chậm rãi vọt tới trên hai gò má của nàng, chẳng lẽ nàng thích kẻ này rồi sao?

Trên khán đài Thiền Vu cùng Yên Thị, nhìn đến nữ nhi của mình có thái độ khác thường, không khỏi nhìn nhau cười.

Bỗng nhiên, Hề Hề lượn một vòng rồi nhảy lên, thanh bào ở trong gió múa lượn, giống như hoa cúc nở rộ dưới ánh hoàng hôn.

Trầm Phong ngẩng đầu nhìn thấy Hề Hề lượn vòng, trong nháy mắt, trong lòng liền trống rỗng, không hề nghĩ Hề Hề lại có tư thế tuyệt mỹ khiến
người khác kinh ngạc đến ngây người như thế, vẫn là bị ánh nhìn xán lạn
bát nhã lưu chuyển của Hề Hề làm cho hoảng sợ, tóm lại, thân pháp của
hắn trong chớp mắt liền chậm đi một khắc.

Ống tay áo xanh đen của Hề Hề bỗng nhiên xông đến khẩy một cái, ở
trong gió bay phấp phới, ngón tay dài nhỏ như bạch ngọc theo ống tay áo
màu xanh lộ ra, trong nháy mắt liền điểm trúng nguyệt đạo của Trầm
Phong.

Nàng không đành lòng khiến hắn bị thương, ngay cả khi hắn là đệ đệ
của Hoàn Nhan Liệt Phong, vậy nên chỉ có thể dùng cách này để hắn nhận
thua.

Từ lúc quen biết Hề Hề đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn mới
nhận ra, Vân đệ lại có một đôi mắt đẹp đến thế, mới vừa rồi qua đôi
ngươi trong suốt kia, liền thấy được bộ dạng si ngốc của mình trong ấy.

Dưới đài trong chớp mắt không có lấy một tiếng động, một lúc sau
dường như mới nhận ra người chiến thắng là Hề Hề, tiếng vỗ tay tựa tiếng sấm không ngừng vang lên.

Trận thi đấu chấm dứt, thay vào đó là bắt đầu một trận hoa tuyết đang dần chầm chậm rơi.

Một cánh hoa tuyết lướt nhẹ qua mặt Hề Hề, hơi lạnh ngấm đến tận đáy lòng.

Hề Hề còn ngỡ rằng Trầm Phong sẽ ủ rũ trong sự thất vọng vô cùng,
trái lại ý cười trên mắt hắn lại càng trở nên xán lạn hơn, hắn tựa như
đã quên mất mục đích thi đấu ban đầu của mình rồi.

Huyệt đạo được hóa giải, hắn liền vui sướng reo lên: “Vân đệ, chúc mừng ngươi!”

Hề Hề trong lòng ấm áp, Trầm Phong – sau cùng, với Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn là rất khác nhau.


Hề Hề nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn nên tuân thủ lời hứa của hắn, cùng nàng quyết đấu. Đã thấy Hoàn Nhan Liệt Phong một tay dắt tay
Diệp Từ Dung, một tay dắt đôi Đào Hoa mã đang hướng về phía chính mình
tiến đến.

Gió rét lạnh thấu xương không ngừng cuốn lấy những bông tuyết, ở
người hắn nhảy múa nhẹ nhàng, hắn một thân áo choàng trắng, tựa như
thuận theo những bông tuyết kia mà cũng trở nên mông lung vô cùng, thế
nhưng ý cười rõ nét trên khuôn mắt của hắn lại khắc sâu trong lòng Hề
Hề, tao nhã rực rỡ, giống như nụ cười của ma quỷ vậy.

Hắn đi đến trước mặt Hề Hề, rồi chậm rãi nói: “Chúc mừng ngươi, đôi
Đào Hoa mã này là của ngươi, ngươi có thể tặng một con cho người trong
lòng của ngươi!”

Hắn nói đến người trong lòng, trong giọng điệu mang theo ý châm biếm rất rõ ràng.

Hề Hề ánh mắt lướt qua Diệp Từ Dung, trong lòng dư vị khó nói nên lời.

Nữ tử xinh đẹp kia, sắc mặt thế nhưng lại tái nhạt không thua gì
tuyết trắng ngoài kia, dung nhan tiều tụy, cả người giống như một bông
hoa đang ở một nơi ấm áp, bỗng nhiên bị đưa đến đất tuyết ngàn năm giá
rét, bị gió tuyết làm khô cằn.

Có lẽ Hoàn Nhan Liệt Phong đã nghĩ, Diệp Từ Dung khác thường như vậy
là bởi vì Vân Hề Hề nàng, nhưng Hề Hề rõ hơn ai hết không phải như vậy.

Có lẽ, nàng ở bên cạnh Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không vui sướng gì.

“Ngươi nên thực hiện lời hứa của mình.” Hề Hề lạnh giọng nói.

“Ta sẽ.” Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười nói.

Hề Hề từ tay Hoan Nhan Liệt Phong tiếp nhận Đào Hoa mã, bên môi vẽ nên một nụ cười trong trẻo tựa như tuyết đang rơi.

Nàng giữ Đào Hoa mã, y phục đón gió lay đông, nhẹ nhàng đi về phía Trầm Phong.

Nàng sẽ giữ lời hứa của mình với Trầm Phong, nàng thắng, sẽ đem Đào Hoa mã tặng cho hắn.


Có vô số các cô nương xem trận so tài này, trong long họ đang không
ngừng khẩn trương, không biết rằng, liệu Hề Hề muốn tặng Đào Hoa mã cho
ai? Tuy hiểu rõ người trong lòng Hề Hề không phải là mình, mình không
phải người may mắn kia, nhưng không hiểu sao vẫn chờ đợi, mong chờ nam
tử phong nhã tuấn duật kia sẽ đem Đào Hoa mã trao vào tay mình.

Nhìn thấy Hề Hề đi về phía Trầm Phong, mọi người không khỏi cất nên một trận thổn thức.

Lẽ nào, người này thích Hữu Hiền Vương? Chẳng lẽ hắn là kẻ đoạn tụ chi phích trong truyền thuyết ư?