Phủ Tả Hiền Vương, Dung Viện.
Trong đại sảnh, bày trí tao nhã hoa lệ, rất giống phong cách của Nam
Triều. Ở giữa phòng có một đèn lồng cung đình tinh xảo sáng lấp lánh,
làm cả đại sảnh trông như ban ngày.
Lò sưởi lửa hồng vẫn bừng bừng cháy, căn phòng mang theo một dòng ấm áp chảy chảy xuôi.
Đêm dài lạnh lẽo của phương Bắc, như một tảng băng lớn, nhanh chóng bị hòa tan bởi cái lò sưởi ấm nóng kia.
Diệp Từ Dung một thân y phục trắng, mái tóc dài màu đen búi thàngh
một búi tóc phi yên, trang sức trên người cũng vô cùng trang nhã, nàng
ngồi trước huyền cầm, đánh đàn.
Tiếng đàn của nàng như tiếng nước chảy róc rách qua khe núi, trong
trẻo âm vang. Khi thì tiếng thác nước chảy xiết, bay bổng mãnh liệt. Khi thì như tiếng chim oanh kiều diễm trong đêm, uyển chuyển đa tình. Khi
lại như tiếng oán phụ kêu than nhẹ nhàngg, ai oán mà triền miên.
Người ta có câu tiếng đàn như tiếng lòng. Giờ phút này, Diệp Từ Dung
đối với nam tử đang nằm trên giường, trong lòng không biết là hận, là
oán, hay là vẫn sợ hãi đây.
Ánh mắt mềm mại của nàng dường như mang theo một cơn gợn sóng, thi
thoảng lại khẽ nhìn về hướng Hoàn Nhan Liệt Phong, lặng lẽ đánh giá đầy
đủ các sắc thái đang không ngừng chuyển động trên khuôn mặt của vị chủ
nhân thảo nguyên này.
Hoàn Nhan Liệt Phong một tay chống má, người nằm nghiêng tựa trên
chiếc giường gỗ tinh xảo, bàn tay thon dài còn lại thì cầm một chén, kề ở bên môi, nhưng tuyệt nhiên không hề uống lấy một ngụm, mấy thị nữ đứng
bên cạnh, nơm nớp lo sợ chờ để chăm rượu cho hắn.
Hắn ánh mắt thăm thúy đen như mực nhìn thẳng về hướng Diệp Từ Dung,
nhưng Diệp Từ Dung biết hắn tuy ánh mắt là đang nhìn nàng, nhưng thực
chất là nhìn xuyên qua nàng hướng về một nơi xa khác. Thậm chí hắn căn
bản là không có nghe đến tiếng đàn của nàng, hắn giống như đang chờ đợi
thứ gì đó.
Từ lúc đến Bắc Thương Quốc, biết rõ trốn chạy là vô vọng, nàng chỉ có thể nhận mệnh. Nam Triều muốn lấy nàng ra để thiết lập hòa đàm, nàng
chỉ là một nữ nhân nhỏ nhoi, nàng có thể làm gì khác đây.
Trong truyền thuyết dân gian Nam Triều, người Hồ đều là những kẻ khát máu thích nuốt sống ăn tươi, mà Hoàn Nhan Liệt Phong tương truyền dã
man, bạo ngược, khát máu hiếu chiến.
Nghe nói hắn có dã tâm thâu tóm thiên hạ, nghe nói hắn bệ nghễ võ
công thiên hạ không ai địch nổi, nghe nói, hắn dung mạo xấu xí không
chịu được, nhưng giết người thì chỉ trong nháy mắt, chỉ cần nhấc tay một cái đã diệt được một quốc gia. Nghe nói khi hắn chinh phục các quốc gia nhỏ lẻ khác, sau lại đem tất cả dân chúng nơi đó giết chết không chừa
một ai.
Trước kia Diệp Từ Dung nhất mực tin tưởng cái truyền thuyết đó, nhưng hiện giờ nàng lại có chút nghi ngờ nó.
Hắn nếu giống với trong truyền thuyết bạo ngược, khát máu như vậy, thì ít ra, đối với nàng hắn không có.
Đêm đó chạy trốn thất bại, Diệp Từ Dung không hề nghi ngờ mình sẽ
phải chết, nhưng là, hắn không như nàng đoán giết chết nàng, cũng không
ra lệnh nàng phải thị tẩm nữa, càng không hề ép buột nàng, ngược lại ra
lệnh thị vệ thị nữ hầu hạ nàng tỉ mỉ.
Cả Dung viện đều bày trí theo phong cách Nam Triều, ngay cả thức ăn
cũng là theo phong tục của người Nam Triều. Ở phương diện này, hắn thật
sự là chăm sóc nàng rất cẩn thận.
Hắn ngang ngược nói rằng muốn có được lòng của nàng, hắn sủng nịnh
nói sẽ cưng chiều nàng cả đời. Đây không tính là hứa hẹn, nhưng vẫn luôn làm cho trái tim như băng của nàng cảm thấy có chút ấm áp.
Đêm nay, hắn không hề báo trước sẽ đến Dung viện, vẻ mặt hắn lạnh như băng, lạnh lùng tùy ở trên giường, một lần nữa nghe nàng đàn. Hắn là
đang có tâm sự, Diệp Từ Dung có thể cảm nhận được, nhưng Diệp Từ Dung
lại không hiểu, ai lại có thể khiến cho Thảo Nguyên Chi Ưng tức giận, âm trầm như thế.
Đêm dần dần càng sâu hơn, nàng đã đàn suốt hai canh giờ, mà hắn, lại không hề ý thức được điều đó.
Hoàn Nhan Liệt Phong vốn không hề nghe đàn.
Bàn tay thon dài chống má chậm rãi di chuyển xuống chiếc cằm tinh
xảo, bàn tay không lòng dạ nào chống cằm nữa, mái tóc dài rũ rượi nhàng
tản tùy ý dừng ở hai bên má, phong thái lười biếng, trông như một con sư tử mệt mỏi.
Khúc nhạc dừng lại, trên tay đau đớn làm cho Diệp Từ Dung vô lực không thể đàn tiếp nữa.
Cúi đầu nhìn bàn tay ngọc của mình đã đầm đìa máu tươi, cánh tay cùng bả vai lại đau nhức vô cùng khó chịu, không khỏi cất một tiếng thở dài.
Tiếng đàn tao nhã bỗng không còn nữa, không khí bên trong như bị ngưng đọng.
Không khí như một sợi dây đàn, bị căng đến cực hạn.
“Vương gia!” Diệp Từ Dung cả gan, lớn tiếng gọi.
Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn tiếp tục duy trì tư thế cũ, đem chén rượu
ngon đang trên tay một hơi uống cạn, ánh mắt sắc bén rốt cục cũng nhìn
Diệp Từ Dung.
Khuôn mặt trước mắt này như được tạc từ bạch ngọc, dịu dàng động lòng người, một đôi mắt nhu nhược trong trẻo như nước lặng lẽ mang theo sự
đề phòng dừng lại chỗ hắn, như một con nai đang thất kinh. Va chạm với
ánh mắt của hắn, nàng kích động lập tức hạ xuống hàng mi, lông mi dài
cong run nhè nhẹ, mỗi lần hàng mi kia hạ xuống, đều vô cùng khiêu khích
lòng hắn.
Váy sam thuần trắng càng khiến nàng thanh lệ tuyệt mỹ hơn, trông không giống con người trần thế.
“Sao không đàn tiếp?” Hoàn Nhan Liệt Phong có chút hờn giận hỏi.
Diệp Từ Dung khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Dây đàn đã đứt!”
“Sao?” Hoàn Nhan Liệt phong ngưng mi một chút, từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nàng cầm lấy tay ngọc của nàng.
“A!” Diệp Từ Dung kinh hãi hô ra tiếng, hàng mi thanh tú gắt gao vắt cùng một chỗ.
Hoàn Nhan Liệt Phong vừa cúi đầu thấy, không khỏi khó thở vì kinh ngạc.
Tay áo một màu trắng, hé ra một đôi tay ngọc, thế nhưng lại mang theo máu tươi đầm đìa, ở trên nền tay áo màu trắng, làm nên một cảnh rất
chói mắt.
Hoàn Nhan Liệt Phong sắc mặt nháy mắt giống như bị đóng băng, hiên mi nhanh chóng ngưng đọng, hắn buông tay ra, sửa lại cách nắm đôi tay
trắng nõn nhỏ bé của Diệp Từ Dung, dịu dàng như đang cầm bảo bối trân
quý trong tay.
“Người đâu! Truyền ngự y!” Âm thanh lãnh liệt vang lên quanh quẩn trong phòng.
Hắn vốn tính toán, tình lang của nàng tự ý xuất phủ, nên phải trừng phạt nàng, tâm tư ấy nháy mắt biến mất vô tung vô tích.
Hắn sao lại như thế, tuy rằng tên tiểu tử ác nghiệt kia là tình lang
của nàng, cũng không thể đem đổ lỗi lên thân thể của nàng. Tên tiểu tử
kia không quan tâm đến sự sống chết của nàng, liền ra đi. Nàng thật sự
là một người rất đáng thương.
“Đáng ghét, tay ngươi bị thương vì sao không nói, còn tiếp tục đánh
đàn!” Hoàn Nhan Liệt Phong oán trách nói, trong lòng tràn đầy thương
tiếc.
Diệp Từ Dung hai tròng mắt rưng rưng mang theo ý cười, như hoa bách
hợp nở rộ: “Vương gia, Từ Dung biết ngài đang phiền lòng, rất muốn dùng
tiếng đàn làm ngài rũ bớt phiền não.”
Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng tràn đầy tội lỗi, hắn vốn đâu có nghe đến tiếng đàn của nàng, ngược lại trong đầu không ngừng suy nghĩ làm
cách nào để làm tên tiểu tử ác nghiệt kia phải phục tùng. Thật sự là hổ
thẹn vô cùng.
Ánh mắt hắn một phen dấy lửa, không biết là đã đốt cháy tới đâu.