Hề Hề cảm thấy chính mình như đang ở đồng tuyết vô biên vô hạn bôn ba, phía trước, phía sau nàng đều là sương mù.
Không có ánh sáng, chỉ có màu trắng của tuyết, không có hơi ấm, chỉ
có giá rét, giá rét đến cùng cực, giá rét thấm tận xương tủy, cái lạnh
như một con rắn độc, không ngừng cắn nuốt tâm can nàng.
Toàn thân, không chỗ nào là không lạnh, toàn thân, không chỗ nào là không đau.
Thân hình chốc lát cứ như đang trôi nổi trong nước, chốc lát lại như
đang bay ở trên trời, trước mắt lúc thì mơ hồ, khi lại rõ ràng.
Rốt cục đến một hôm, hàn khí trong người cũng dần dần biến mất, đau
đớn đã giảm đi, làn sương mờ không còn nữa, nàng cuối cùng chậm rãi tỉnh dậy.
Sau giờ ngọ ánh nắng lăn tăn xuyên qua song cửa sổ tinh tế, chiếu rọi căn phòng phồn hoa nhưng trống trải.
Con ngươi trong suốt đảo nhanh quanh phòng, đây rõ ràng là một khuê
phòng của nữ tử, nó không lớn, nhưng bố trí thật gọn gàng, sạch sẽ.
Đây là chuyện gì, là ai cứu nàng?
Hề Hề chậm rãi khó khăn bên giường ngồi dậy, thân mình đau đớn cứng ngắc như không phải của mình.
Mái tóc đen theo thân ngồi dậy nhè nhẹ xõa xuống, như một thác nước
buông hạ ở trên lưng, trong lòng khẽ lạnh, chẳng lẽ thân phận nữ nhi của nàng đã bại lộ rồi sao?
Trên người ngoài đau đớn, còn có cảm giác ngứa. Hề Hề nhấc lên tay
áo, một khối xanh tím rực rỡ do tổn thương vì ở lâu trong giá rét hiện
ra, trải rộng khắp cổ tay nàng, nghĩ có lẽ hiện giờ khắp cả người nàng
không ít vết thương như thế này.
Người cứu nàng, xem ra không biết cách trị vết thương do gió rét tạo thành.
Cái mà một nữ tử để ý nhất chính là vẻ bề ngoài của chính mình, Hề Hề cũng không ngoại lệ. Nhưng suy cho cùng thì đã giữ được mạng sống, xấu
xí một chút cũng không ngại, tổn thương do gió rét rồi cũng sẽ lành lại
thôi.
Ngoài cửa sổ có bóng người xuất hiện, cửa phòng mở ra, một thị nữ
quần áo xanh thẩm đi đến, tóc nàng búi hai bên, bộ dạng xinh đẹp động
lòng người.
Nhìn đến Hề Hề, nàng vui mừng nói: “Cô nương người tỉnh rồi, nô tỳ sẽ đi báo cho công chúa biết!” Nói song nhanh như chóp biến mất.
Công chúa?
Chẳng lẽ là Liệt Ảnh công chúa? Là nàng cứu chính mình sao? Không có
khả năng, tiểu nữ nhân kia chính là hận không thể tự tay giết chết mình
mới đúng
Đang nghi hoặc, Diệp Từ Dung được thị nữ mặc lục y nâng hạ, đi đến.
Tuyết làm da thịt, hoa làm dung nhan, nàng vẫn như cũ vô cùng mỹ mạo, chỉ là, hai gò má nàng gầy yếu, thất sắc rõ ràng tiều tụy.
Hề Hề nhìn thấy Diệp Từ Dung, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
Nàng không phải chạy thoát rồi sao?
Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
“Ngươi sao lại quay lại đây?” Hề Hề hỏi.
Diệp Từ Dung hạ hàng mi dày, dè dặc nói: “Chúng ta không đi được, hắn —- hắn đã bắt ta trở về!”
Hề Hề không khỏi thở dài một hơi, Hoàn Nhan Liệt Phong này quả thật không thể xem thường.
“Tuyết rất lớn, xe ngựa không thể đi nhanh, mắt thấy đã vượt qua
sông, không nghĩ hắn lại đuổi theo. May mà Du ca ca không bị bắt!”
“Là ngươi đã cứu ta?” Hề Hề hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở Diệp Từ Dung hỏi.
Diệp Từ Dung hơi hơi gật đầu, nói: “Hôm qua, vương gia đem ta bắt về, sau lại cho người đem ngươi đưa đến, nói là muốn ta nhìn thấy ngươi
chết! Ta sao nhẫn tâm khiến cô nương vì ta mà chết, cho nên dùng toàn
lực cứu ngươi, cũng may ông trời rủ lòng thương, cuối cùng đã cứu được
cô nương.”
Hề Hề trong lòng trùng xuống, sớm biết Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ không
như vậy cứu nàng, hắn chính là mong cho nàng chết. Hắn đem nàng bị lạnh
cứng đưa đến đây, đơn giản chính là muốn một lần nữa đả kích Diệp Từ
Dung, cho Diệp Từ Dung nhìn thấy mình chết, nào ngờ chính mình mạng lớn, được nàng cứu sống. Nghĩ đến nếu hắn biết mình còn sống, chắc chắn sẽ
thất vọng lắm.
“Vân Hề ta nợ ngươi một mạng!” Hề Hề hướng về Diệp Từ Dung nói. “Ân
tình này, Vân Hề ghi nhớ trong lòng, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp công chúa.”
“Cô nương không cần phải khách khí, nếu không phải vì muốn cứu ta, cô nương hôm nay cũng không rơi vào hoàn cảnh này. Kỳ thật đối với cô
nương ta vô cùng bội phục, đều là nữ tử, Từ Dung lại không có dũng khí
như cô nương!”
“Thân phận nữ tử của ta có bị truyền ra ngoài không?” Hề Hề lo lắng hỏi.
“Không, chỉ có ta và Thủy Yên biết thôi.” Diệp Từ Dung chỉ về thị nữa áo lục phía sau nói. “Nàng ta là nha hoàn theo ta đến đây hòa thân, sợ
rằng thân phận nữ tử của ngươi bị tiết lộ, nên đều là nàng ta chăm sóc
cho ngươi. Cô nương vẫn muốn che giấu thân phận của mình sao?”
Hề Hề gật đầu, nàng hiển nhiên phải che giấu.
Diệp Từ Dung phân phó Thủy Yên đi chuẩn bị một bộ quần áo nam nhân rồi mang đến.
“Vân cô nương hiện tại cảm thấy như thế nào? Cơ thể tốt chứ? Ta cũng
không biết phải trị tổn thương do gió rét như thế nào, chính là nghe
người hầu nói, nếu là bị thương do rét, cần dùng tuyết đọng không ngừng
chà xát gột rửa thân mình, sau đó thì thoa thêm thuốc trị rét. Có điều
ta và Thủy Yên đều là người Nam Triều, chưa bao giờ xử lý qua vết thương do giá rét, hại cô nương làn da bị tổn thương.”
Hề Hề nói: “Không có gì đang ngại, ta vẫn rất tốt. Mặt của ta, có
phải cũng bị tổn thương đúng không?” Tay ngọc nhẹ nhàng xoa hai má, xúc
cảm cứng nhắc.
Diệp Từ Dung gật gật đầu, ý bảo Thủy Yên mang gương lại.
Qua mặt gương trong vắt, hiện ra khuôn mặt Hề Hề, chính là lúc này trông vô cùng thê thảm.
Trên hai gò má, hai khối đỏ tím thể hiện sự tổn thương do gió rét, cả khuôn mặt đều thay đổi do biến dạng, nhìn không ra diện mạo của nàng
nữa. Hai má nhô cao, càng tăng lên sự sâu thẳm của hai hốc mắt, con
ngươi sáng tựa hồ là ẩn sau cả hai gò má, làm cho người ta không sao
nhìn ra được đôi mắt sáng của nàng nữa.
Như vậy cũng tốt, càng khó coi, nàng càng giống một nam tử hơn.
“Cô nương kế tiếp tính toán như thế nào, Hoàn Nhan Liệt Phong biết
ngươi tỉnh lại, sẽ không cho ngươi ở lại Dung viện nữa.” Diệp Từ Dung
khẽ nhăn mày, lo lắng nói. (ai tin được DTD lúc này tốt như vậy sau lại
thấy không ưa ….. hận ghê)
Hề Hề lạnh lùng nói: “Không sao cả, ta đã là người chết một lần, thì
còn gì phải sợ nữa. Chính là công chúa có còn muốn đi không?”
Diệp Từ Dung lắc đầu: “Ta đã nghĩ thông suốt rồi, nếu ta lại trốn, chỉ càng liên lụy thêm nhiều người!”
Hề Hề nhìn khuôn mặt buồn bả của Diệp Từ Dung, nảy sinh sự đồng cảm.
Trong đầu thoáng hiện lên ánh mắt lãnh liệt của nam tử áo bào tro,
không biết hắn đã thông suốt chưa, liệu hắn có cam chịu như vậy không.
“Ngươi thật sự có thể quên đi Du ca ca của ngươi sao?” Hề Hề nhìn ánh mắt ưu tư của Diệp Từ Dung hỏi.
Vừa nghe Hề Hề nhắc tới Du ca ca, ánh mắt Diệp Từ Dung liền dâng lên
một làn sương mù, nàng lo lăng lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết Du ca
ca sẽ đến cứu ta, ta không biết chàng lại đối với ta thâm tình như vậy,
liều cả tính mạng của mình.”
“Không biết? Các ngươi không phải cảm mến nhau sao, không phải là thề non hẹn biển sao? Ngươi không phải còn vì hắn mà cự tuyệt cả làm phi tử của Nam Triều hoàng đế sao. chẳng lẽ không phải như vậy ư?” Hề Hề ngạc
nhiên hỏi han.
“Không phải! Ta là thích Du ca ca, nhưng đã nhiều năm rồi ta không có gặp chàng. Ta thật sự không biết chàng sẽ đến cứu ta, cũng không biết
ta ở trong lòng chàng, quan trọng như vậy.” Diệp Từ Dung chậm rãi nói.
Hề Hề có chút ngoài ý muốn, xem ra là hai người tình thâm ý thiết
nhưng lại không biết đối phương đều là hữu tình, bây giờ biết rồi, lại
trời Nam đất Bắc, thật sự vô cùng bi ai.
Không kịp nghĩ nhiều, Thủy Yên đã lấy đến một bộ quần áo nam tử, còn đưa tới một chén thuốc bổ.
Hề Hề uống thuốc. Mới vừa đổi lại quần áo, liền gặp Thủy Yên canh giữ ở ngoài đang hoang mang lúng túng, khẩn trương nói: “Công chúa, Tả Hiền Vương phái người đến!”
Diệp Từ Dung hoảng hốt, nhìn mái tóc đen rối tung của Hề Hề nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Hề Hề nhận lấy lược trong tay Diệp Từ Dung, đem tóc đen nhẹ nhàng vén lên, dùng một sợi dây tơ tằm màu bạc, buột gọn lại tóc sau đầu.
Trở lại bộ dạng nam tử, đi đến chỗ những người đang xông vào.