Khác Thủ Tiên Quy

Chương 74: Đại hội Cửu Châu 2

Huyền Dung vừa nói thế, đã dẫn tới không ít người trên thuyền bay nhìn qua. Người của bàn bên cạnh rõ ràng hiện lên mấy phần cảm xúc, mà ánh mắt Phương Khác thì lạnh đi.

“Huyền Dung.” Lần này, khẩu khí của Huyền Cực đã khá nặng.

Huyền Dung tức giận trừng Phương Khác một cái, rồi không nói gì nữa.

“Tiểu nữ tuổi nhỏ, tính khí hơi bộp chộp, Thiếu Loan đừng để ý.” Huyền Cực nói với Phương Khác.

Phương Khác chỉ cười trừ, không tiếp lời. Y vẫn còn chưa đến mức phải đấu miệng lưỡi với một tiểu nữ sinh. Huống chi Diệp Vu Thời là người thế nào, còn chưa đến phiên nàng ta ra kết luận.

Mà một bàn phật tu không xa đó, trên mặt phật tu đọc tên vừa nãy xuất hiện nụ cười, nhàn nhạt nhìn qua đây một cái. Diệp Vu Thời? Sau đó đưa mắt nhìn Phương Khác một lúc. Kiếm tu? Khi muốn dời mắt đi lại đúng lúc nghênh đón ánh mắt Phương Khác nhìn qua.

Phương Khác liễm mắt, phật tu này quả thật lộ ra khí tức nguy hiểm, khó trách phật tu cao hơn hai mét kia đứng bên cạnh lại vô thức phòng bị. Phật tu này dung mạo thân hình gì đều có mấy phần gầy yếu, chỉ có đôi mắt kia như dã thú chọn người cắn nuốt. Phật tu gần đây sao ai ai cũng nguy hiểm vậy?

Tốc độ thuyền bay cực nhanh, chỉ qua nửa ngày đã đến dãy núi Kỳ Liên. Phật tu của Cổ Sát tự dẫn mọi người đến nơi ở đã chuẩn bị tốt xong, nói rõ sự tình ngày mai rồi đi. Bọn họ phải trải qua sơ thí hai ngày mới có thể lên Cổ Sát tự, lúc đó mới chân chính xem là đại hội Cửu Châu.

Nơi bọn họ ngụ lại là một căn tứ hợp viện to lớn, chỗ này trừ họ ra đại khái còn có năm mươi tu sĩ.

Diệp Vu Thời chắc đã đến Cổ Sát tự rồi phải không? Phương Khác bất đắc dĩ gãi đầu, đến khi đó phải nói thế nào đây. Cho dù y đã dịch dung cũng không có lòng tin giấu được Diệp Vu Thời. Tiếp theo chính là phải thăm dò trận mô phỏng mà phái Thái Hành đưa ra có bao nhiêu môn phái muốn mua. Nhiệm vụ này không quy định cách lấy được trận mô phỏng, nếu đã thế thì chỉ cần có thể lấy được trận mô phỏng, mặc kệ ngươi là mua được hay trộm hay cướp gì cũng vậy.

Chẳng qua trộm hay cướp trên tay phái Thái Hành? Dựa vào thực lực của y hiện tại, gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Phái Thái Hành tại sao muốn bán trận mô phỏng ra? Vậy ít nhất đối phương cũng có hơn một ưu thế so với môn phái khác là nắm vững được trận mô phỏng này. Dù sao bất luận là Côn Luân hay Thiên Sơn, hoặc cả đại lục Cửu Châu đều đã an bình quá lâu. Ba ngàn năm không trải qua tẩy lễ của chiến tranh, mọi người đối với tác chiến quân đội luôn sẽ cảm thấy xa lạ. Cho nên mười năm trước ma tu yêu tu phát động chiến loạn mới khiến Côn Luân tổn thất thảm trọng như thế. Vì quá lâu không trải qua chiến tranh, mọi người đều đã quen với đấu pháp cá nhân. Cho nên đối mặt với quân đội huấn luyện tuần tự, mới sẽ chịu thiệt lớn như vậy. Cũng may là nhờ vách ngăn giữa ba đại lục, khiến yêu tu và ma tu không thể tiến hành tập kích quy mô lớn.


Nếu y là Thái Hành, y sẽ nắm chặt ưu thế này trong tay mình. Nhưng Thái Hành lại muốn tiến hành bán đấu giá thanh thế không nhỏ.

Phương Khác nhíu mày, trừ khi đối với Thái Hành kỹ thuật này đã là kỹ thuật bị họ đào thải. Thái Hành đã nắm giữ sân diễn luyện và phương thức với kỹ thuật cao hơn. Dùng kỹ thuật đào thải để đổi lấy linh thạch, như vậy mới có lợi nhất.

Nhưng theo y biết, trận mô phỏng đã rất hoàn thiện, sân diễn luyện vượt qua cả trận mô phỏng… thực chiến! Phương Khác giật mình bởi suy đoán này. Sau đó quay qua nói một tiếng với Huyền Cực rồi trở về phòng mình.

Huyền Dung nhìn Phương Khác đi trước một mình, bọn họ vẫn phải nói chuyện với người của môn phái khác, bất giác hừ lạnh một tiếng.

Sau khi vào tu thất, Phương Khác lấy ra hai con hạc giấy đặc biệt từ tay áo. Hạc giấy bình thường đều là do bùa gấp thành, đều là màu vàng nhạt. Mà hai con hạc giấy này lại tỏa lục quang u u. Nghĩ nghĩ, Phương Khác không viết suy đoán của mình vào. Mà lấy giấy bút ra viết vài vấn đề, rồi dùng giấy súc cuộn lại, nhét vào trong rãnh lõm trên lưng hạc giấy. Sau đó dán thẻ ngọc nhiệm vụ vào cánh của con hạc còn lại. Hạc giấy liền vỗ cánh bay đi.

Nếu đã là nhiệm vụ cao cấp, đương nhiên có một vài đãi ngộ đặc thù. Bất kể trận mô phỏng có phải là kỹ thuật đối phương đã đào thải hay không, y vẫn phải nghĩ cách làm sao lấy được trận mô phỏng đã.

Cổ Sát tự tọa lạc trên Đoàn Kết phong đỉnh cao nhất của dãy núi Kỳ Liên, từ đỉnh đến sườn núi là một vùng tuyết trắng, trên đỉnh núi cũng là quanh năm tuyết đọng.

Chúng phật tu trong Cổ Sát tự trang nghiêm chỉ mặc tăng bào mỏng manh, tới tới lui lui an trí khách quý từ phương xa ở trong chùa. Có thể được an trí tại Cổ Sát tự, chỉ có người của tam đại môn phái và tứ đại tông môn. Những người này không cần tham gia sơ thí của đại hội Cửu Châu.

Lần này đệ tử Côn Luân tham gia đại hội Cửu Châu tổng cộng mười người, trong đó có Diệp Vu Thời, Hộ Lạc, Tiêu Xương Thu, Hách Liên Thập Cửu, Phương Hiền Thanh, Chu Thức Vũ…, lại thêm hai vị trưởng lão La Thanh và Trí Tiêu cùng mấy đệ tử đến tham quan.

Lúc này người Côn Luân đều đang ở trong trà thất của viện lạc mà Cổ Sát tự an trí. Trí Tiêu và La Thanh chia ra dặn dò một phen.

Trí Tiêu nói: “Trong lúc diễn ra đại hội Cửu Châu ta không hy vọng các ngươi gây ra chuyện gì, nhưng nếu người khác cố ý đến gây chuyện, các ngươi phải hung hăng trả về cho ta. Được rồi, chỉ vậy thôi. Hai ngày kế tiếp các ngươi đều không cần tham gia sơ thí, các ngươi nghỉ ngơi tại Cổ Sát tự cũng được hay đi xem sơ thí cũng được. Đều tùy ý.”


Trí Tiêu vung tay, tỏ vẻ mọi người có thể đi rồi.

Đợi mọi người đi, La Thanh mới không nhanh không chậm nói: “Sao lần này lại vội vã đòi tham gia đại hội Cửu Châu rồi? Không phải ngươi luôn vô cảm với đại hội Cửu Châu sao? Huống chi người của phái Thái Hành tới nhất định là Tiêu Vân Dật. Ngươi không phải luôn tránh né hắn sao? Là lo lắng cho tên đồ đệ tiện nghi của ngươi? Nói ra cũng đúng, tên đồ đệ tiện nghi của ngươi chẳng có vẻ gì có thể bảo vệ được bản thân, sao có thể không lo lắng. Nhiệm vụ này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Chỉ là không biết đồ đệ nhà ngươi có thể hoàn thành hay không.”

Trên đường đi cùng với chúng đệ tử, La Thanh coi như để lại mấy phần mặt mũi cho Trí Tiêu. Khi chỉ còn lại hai người họ, đương nhiên muốn lang độc thế nào thì thế nấy, chỗ nào đau liền chọt chỗ đó.

Nghe thế, mặt Trí Tiêu liền đen đi một nửa.

La Thanh cười càng thêm vui vẻ, mắt phượng nhướng lên đập vào mắt Trí Tiêu là chướng mắt vô cùng.

Ngay lúc này, một con hạc giấy ánh lục quang xuất hiện trong trà thất. Đáp lên người Trí Tiêu rồi không động đậy nữa. Trí Tiêu cầm hạc giấy lên, lấy bức thư trong rãnh ra xem.

[Đã đến khu mua bán Kỳ Liên, không biết có bao nhiêu môn phái có ý với trận mô phỏng, ta có thể ra giá cao nhất là bao nhiêu? Còn Huyền Kiếm môn này, ta nên thắng mấy trận cho họ?] Ban đầu Trí Tiêu xem vẻ mặt vẫn bình thường, sờ sờ râu. Ừm, không tệ, hiểu được thăm dò tin tức từ môn phái. Trí Tiêu gật đầu rồi lấy giấy bút ra trả lời, nhưng lại bị La Thanh giật lấy.

“Chậc, khẩu khí rất lớn. Nó cho rằng nó muốn thắng mấy trận thì có thể thắng mấy trận hay sao?” La Thanh nói xong cầm một cây viết, tiêu sái viết mấy chục chữ trên giấy xong thì nhét vào rãnh hạc giấy, tiếp theo truyền linh lực vào.

Trí Tiêu ngẩn ngơ nhìn La Thanh tiêu sái thả hạc giấy đi, sau đó con hạc cứ thế biến mất trước mắt ông.

“Ta giúp ngươi khảo nghiệm đồ nhi của ngươi.” La Thanh nhướng mắt, tươi cười tà khí.

“Ta nghĩ ngươi là thấy Diệp Vu Thời vừa về môn phái đã đi tìm Phương Khác, trong lòng ngươi bất mãn thôi. Hừ, đợi mà xem, đồ đệ của tiểu gia, đương nhiên không sợ chút chuyện này.” Trí Tiêu nói.

Nhiệm vụ cao cấp, hoàn thành đương nhiên tốt, nếu không hoàn thành, trừng phạt của môn phái đang đợi ngươi.

Bên này Phương Khác nhận được câu trả lời xong, mấy chục chữ tiêu sái cho ra một tổng kết.

Ý tứ đại khái là ‘muốn biết những môn phái nào có ý với trận mô phỏng thì tự đi tra. Chút chuyện này cũng không thăm dò được, còn nói gì đến nhiệm vụ. Tất cả chi tiêu môn phái không phụ trách, tự ngươi giải quyết. Còn về so võ, môn phái cho ngươi tư cách tham dự, ngươi phải toàn lực ứng phó. Không lấy được thứ tự tốt, ngươi tự về môn phái lĩnh phạt cho ta.’

Đi công tác còn không thể báo chi tiêu, ngay cả tin tức cơ bản cũng không cho. Làm không tốt còn phải lĩnh phạt… quả nhiên là nhiệm vụ cao cấp độ khó rất cao. Phương Khác lặng yên, sao y lại cảm thấy, thật ra người trả lời thư đang trông mong y không thể hoàn thành nhiệm vụ để lĩnh phạt chứ?