Lục Căn phường trong dãy núi Hoành Đoạn hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Trong khu buôn bán đâu đâu cũng có thể thấy từng đội tu sĩ, từ phục sức trên người mà nhìn, một phần là đệ tử môn phái, một phần là tùy tùng và chủ tử. Hơn nữa khi hai đội ngũ gặp nhau, mắt tung tóe lửa, mùi hỏa dược và khiêu khích tràn đầy trong ngôn từ.
Đại hội Cửu Châu rõ ràng đã bắt đầu rồi, sức ảnh hưởng của nó kéo dài đến từng ngóc ngách của đại lục Cửu Châu.
Tại một trà lâu gần phố thuyền bay nhất, gần như không có chỗ nào còn trống. Ở một góc kín đáo trong trà lâu này, có một bàn ngồi mấy tu sĩ thanh y. Một tu sĩ tướng mạo trung niên cùng ba tu sĩ trẻ tuổi. Tu sĩ thanh y trẻ tuổi trong đó mang trên lưng một thanh trường kiếm hình lá liễu dẹp bình thường, bao kiếm thiên về màu thanh đồng. Người này chính là Phương Khác đã dịch dung. Hôm qua y đã đến Huyền Kiếm môn, gặp mặt chưởng môn Huyền Kiếm môn, đạt thành nhận thức chung, tu sĩ trung niên chính là chưởng môn Huyền Kiếm môn Huyền Cực, hai người còn lại là tiểu nữ nhi của Huyền Cực tên Huyền Dung và đại đồ đệ Khổng Du Thanh.
Huyền Dung vừa uống linh trà vừa lén đánh giá Phương Khác, La Thiếu Loan này cướp đi vị trí vốn thuộc về Khổng sư huynh. Cha lại nói gì mà La Thiếu Loan là viện trợ cha mời tới, chính là để Huyền Kiếm môn bọn họ tại đại hội Cửu Châu lần này sẽ không mất mặt như năm ngoái. Sao nàng không nhìn ra La Thiếu Loan này lợi hại cỡ nào? Tướng mạo khó xem muốn chết.
Thật ra cũng khó trách Huyền Dung nghĩ thế, ai bảo mỗi lần Phương Khác dịch dung đều tầm thường như vậy chứ? Cái bản mặt hễ bước vào đám đông là tìm không ra đó.
Phương Khác phát giác ánh mắt Huyền Dung, chỉ cười cười với Huyền Dung, kết quả đổi tới một cái trợn mắt. Phương Khác đến Lục Căn phường mới một ngày, đủ loại tin tức nhận được đã khiến y cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Đại hội Cửu Châu là một lần thịnh điển của đại lục Cửu Châu. Trên cơ bản vài môn phái hoặc gia tộc danh tiếng đều nhận được một thiệp mời. Mà phần lớn môn phái và gia tộc cỡ trung đều chỉ có hai người được đi. Chỉ riêng môn phái cỡ nhỏ vừa của dãy núi Hoành Đoạn là có gần ba mươi người. Đương nhiên đây cũng là vì dãy núi Hoành Đoạn là địa bàn của phật tu Lục Căn tự, vì thế môn phái khá nhiều, nếu mà tại khu vực quản hạt của môn phái như Thái Hành, Côn Luân, Thiên Sơn, vậy thì chỉ có mỗi một môn phái. Khu vực ranh giới cho dù có môn phái nhỏ, cũng đều đã quy phục rồi.
Đây là tu sĩ của môn phái và gia tộc, còn lại chính là tản tu. Phương Khác cũng là mới biết trong tản tu có tam bảng, Thiên Địa Nhân tam bảng. Mỗi bảng chỉ có trăm người. Thiên bảng chính là bảng chỉ hoàn toàn dựa vào thực lực xếp ra, nghe nói thực lực của người đứng đầu bảng này đã đến kỳ độ kiếp. Vai vế của vị đại năng giả này còn cao hơn vai vế của chưởng môn khai sơn phái Côn Luân. Nhưng người này hành tung quái dị, đã có hơn trăm năm chưa từng xuất hiện trên đại lục Cửu Châu. Cho nên có thể nói có tên trên Thiên bảng đều là mấy lão tổ tông, hành tung của ai cũng khó nắm bắt. Thậm chí rất nhiều tu sĩ đều không biết được ông có còn tồn tại trên đời hay không. Nhưng chỉ cần không có tin tức xác định những tu sĩ này đã tạ thế, vậy thì tên của ông sẽ vĩnh viễn ở trên bảng, trừ khi có người tu vi vượt qua người này, sau đó mới bị gạc ra khỏi bảng. Cho nên Thiên bảng gần như không hề biến động.
Mà Địa bảng thì khác, Địa bảng là xếp hạng các tản tu cho đến nay vẫn còn hoạt động. Còn Nhân bảng lại là bảng tiềm lực, tu sĩ có thể ở trên bảng này tuổi tác đều dưới bốn mươi. Cho nên Nhân bảng có thể nói bao gồm tất cả tu sĩ trẻ tuổi có triển vọng trong số tản tu. Vì thế đại hội Cửu Châu mỗi lần đều sẽ phát thiệp mời cho năm mươi tu sĩ đứng đầu Nhân bảng.
Do đó người tham gia đại hội Cửu Châu tuy ít hơn số đệ tử trong phái Côn Luân, nhưng tinh anh lại là từng tốp từng tốp. Thịnh điển thế này tự nhiên cũng càng có nhiều người quan sát.
Đại hội Cửu Châu lại phân làm ba bộ phận. So võ, cái này tự nhiên chính là đấu pháp. So kỹ, cái này là tỷ thí bùa chú, trận pháp, luyện đan, luyện khí vân vân. Còn một cái chính là mục tiêu của Phương Khác lần này – hội đấu giá.
Tính toán thời gian một chút, Huyền Cực nói: “Chúng ta đi thôi, bây giờ, thuyền bay của Cổ Sát tự đón người được mời chắc đã đến rồi.”
Bốn người đứng lên, đi ra ngoài.
Trong trà lâu cũng có không ít người như vậy, lập tức, trà lâu có hơn hai phần ba chỗ ngồi đã trống.
Khi đến phố thuyền bay, thuyền bay của Cổ Sát tự quả nhiên đã đến.
“Tiêu Dao môn Cát Ngọc, Cát Ngôn…” Một phật tu thanh tú mặc tăng bào đứng ở lối vào thuyền bay. Nhìn danh sách đọc tên từng người. Ánh mắt Phương Khác đặt trên một phật tu khác đứng cạnh phật tu này.
Phương Khác khẽ nhíu mày, phật tu đó cao ít nhất cũng hai mét, cơ bắp chằng chịt có thể thấy được qua lớp y phục dán sát người. Cho dù là tăng bào rộng rãi mặc trên người gã cũng có hơi chật. Mà diện mạo thì uy mãnh đáng sợ.
Người này trông một chút cũng không giống như phật tu nổi danh tu thân dưỡng tính. Ánh mắt gã chứa lệ khí quá nặng, thế đứng lộ ra tính công kích. Nhưng cánh tay gã lại vô thức làm ra tư thế phòng bị với phật tu đang đọc tên.
Phương Khác lại nhìn phật tu âm thanh trong vắt, tướng mạo tú khí kia.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Huyền Dung khoanh hai tay trước ngực, hơi hấc cái cằm nhọn nói với Phương Khác, ngữ khí rất bất thiện.
“Huyền Kiếm môn La Thiếu Loan.”
“Đi thôi, đến chúng ta rồi.” Phương Khác nói.
Huyền Dung nhìn Phương Khác đã đi về phía thuyền bay, há miệng muốn nói gì đó lại bị Khổng Du Thanh kéo tay áo, Khổng Du Thanh khẽ lắc đầu, Huyền Dung mới không cam tâm ngậm miệng lại.
Người các phái trên thuyền bay chào hỏi lẫn nhau, quen biết và không quen biết ngồi chung với nhau, đương nhiên không thiếu được thảo luận vấn đề náo nhiệt nhất mấy ngày nay. Âm gia của ngũ đại thế gia đã biến mất khỏi tu tiên giới.
Bàn tu sĩ bên cạnh Phương Khác đang thảo luận chuyện này.
“Ôi, Âm gia cứ thế bị diệt rồi sao?” Âm thanh quái dị truyền tới.
“Nghe nói là Âm Văn Lục đó phản bội Côn Luân, sau đó bị thanh lý môn hộ. Sao, huynh đệ ngươi tới hôm nay mới biết chuyện này à? Tin Âm gia diệt môn đã lan truyền khắp nơi từ hai ngày trước rồi.”
Khi Phương Khác tìm đến dãy núi Hoành Đoạn, tin tức Âm gia bị diệt đã lan truyền sôi nổi khắp nơi. Mỗi lần nghe được tin này trước mắt Phương Khác chỉ xuất hiện cảnh Diệp Vu Thời nói, mười ngày sau gặp. Phương Khác vô thức nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng.
Nụ cười này khiến Khổng Du Thanh sửng sốt. Mấy hôm nay trước mặt họ Phương Khác luôn lễ mạo vô cùng, nhiệt tình không đủ. Đương nhiên điều này có thể lý giải, dù sao lần đầu gặp mặt đệ tử khác trong môn phái đều chẳng cho y sắc mặt tốt đẹp gì, rõ ràng nhất chính là tiểu sư muội Huyền Dung.
Thật ra trong lòng hắn đương nhiên cũng vô cùng để ý. Vốn hắn cũng cho rằng người được chọn tham gia đại hội Cửu Châu lần này là hắn, nhưng không ngờ chưởng môn lại chọn mời viện trợ bên ngoài. Hắn luôn rất sùng bái chưởng môn, nhưng chưởng môn lại làm ra chuyện mưu lợi như thế. Khổng Du Thanh cảm thấy trong lòng có một loại tư vị không thể nói rõ, vì thế đối với La Thiếu Loan, hắn áp dụng thái độ không nhìn đến.
Mà thái độ của La Thiếu Loan này đối với họ cũng là không chút để ý. Mỗi lần Huyền Dung khiêu khích đều như đánh lên bông mềm, cuối cùng chỉ khiến bản thân càng thêm tức giận.
Bên này đám người Phương Khác yên tĩnh lắng nghe, bàn bên cạnh vẫn còn đang nghị luận.
“Ta không biết, vì đại hội Cửu Châu lần này ta bị sư phụ túm đi bế quan đến hôm nay mới xuất quan.”
“Vậy thì khó trách.”
“Diệp Vu Thời của Côn Luân này hạ thủ thật đủ ngoan độc. Chậc, Âm Văn Lục phản bội Côn Luân mà thôi, hắn liền diệt luôn cả Âm gia, quá độc.”
“Câu này nói không đúng rồi, phản bội môn phái là tội không thể dung thứ, ta cảm thấy Diệp Vu Thời ra tay rất đẹp, xem về sau còn có ai dám phản bội không, lão tử hận nhất là mấy kẻ phản đồ.”
“Ngươi biết cái gì. Ta đoán nguyên nhân Diệp Vu Thời làm thế không phải chỉ đơn giản là vì Âm Văn Lục phản phái, ngươi xem Âm gia vừa bị diệt, khu mua bán, linh mạch cửa hàng của Âm gia đều bị người cướp sạch, cái gì cũng không còn lưu lại. Hê hê, Âm Văn Lục này tại sao dám phản bội Côn Luân? Chắc chắn là tìm được một núi dựa lớn, Diệp Vu Thời nhất định là sau khi diệt Âm gia đã tung tin ra để người khác đến cướp Âm gia, chính là để cho núi dựa của Âm Văn Lục không được hưởng chút ích lợi nào.”
“Núi dựa?… Lẽ nào là…” Tu sĩ đó cấm thanh, dùng khẩu hình nói.
“Nghe nói Âm Văn Lục bị một mình Diệp Vu Thời giết chết.” Người khác gật đầu nói.
“Cái gì? Âm Văn Lục là tu sĩ nguyên anh, Diệp Vu Thời này cũng như chúng ta đều chỉ hơn hai mươi đúng không? Hắn có tu vi là gì?”
“Hình như vẫn là sơ kỳ kim đan…”
Nghe được câu này, Phương Khác thầm nói, sai rồi, là trung kỳ kim đan.
“Cái gì sơ kỳ kim đan mà giết được nguyên anh? Côn Luân bọn họ rốt cuộc toàn cho ra dạng người gì vậy? Mười năm trước Thiên Quân kiếm của Côn Luân dùng tu vi kỳ kim đan một mình giết chết ba tu sĩ nguyên anh. Bây giờ lại xuất hiện một Diệp Vu Thời, chậc, chậc, Côn Luân chính là Côn Luân.”
“Ôi, lợi hại như thế, ta thấy cơ hội xuất đầu của chúng ta tại đại hội Cửu Châu lại ít đi rồi… Diệp Vu Thời, Hách Liên Thập Cửu, Thương Nhược Tuyết,… toàn là mấy người thế nào đâu không…”
“Diệp Vu Thời có lợi hại như các ngươi nói không? Ta thấy chỉ là hư danh thôi.” Huyền Dung nghe nửa ngày, bất giác bĩu môi. Nàng cảm thấy những lời này chỉ có thể tin được mấy phần, nàng không tin Diệp Vu Thời gì đó chỉ dựa vào thân phận tu sĩ kỳ kim đan có thể giết chết nguyên anh.
“Không nhất định, Dung nhi, nhân vật lợi hại trên thế gian này có rất nhiều. Diệp Vu Thời này cũng không nhất định thật sự lợi hại như thế. Dù sao dưới danh tiếng không có hư sĩ.” Lúc Huyền Cực nói câu này nhìn sang Phương Khác: “Thiếu Loan, ngươi nói phải hay không phải?”
“Vâng.” Phương Khác gật đầu phụ họa.
“Ngươi thì biết gì?” Huyền Dung hừ lạnh một tiếng: “Mấy thiên chi kiều tử của đại môn phái này danh khí lớn thì lớn, nhưng không bảo đảm ai ai cũng đều có chân tài. Diệp Vu Thời vì người khác phản bội Côn Luân mà diệt toàn gia người ta, cách làm này có phải hơi quá mức hay không? Quá lang độc rồi.”
Phương Khác nhíu mày, nhưng không nói gì hết, làm như không thấy ánh mắt cố ý khiêu khích của Huyền Dung.
“Dung nhi.” Huyền Cực nhẹ nhàng ngắt lời.
“Sao chứ? Con nói sai chỗ này hay sao, Diệp Vu Thời vốn là quá lang độc mà.” Huyền Dung khinh thường nói.