Mọi người đều biết, sau thừa lễ quyền lực Côn Luân đã được trao đổi thực chất. Người cầm quyền trẻ tuổi nhất lịch sử Côn Luân đã xuất hiện. Mà các đệ tử đời ba mươi bảy vừa đến tuổi đã lũ lượt lên chiến trường.
Tu sĩ cả tu chân giới hoặc chủ động hoặc bị động tiến vào chiến trường.
Cả năm nay phát sinh đủ chuyện lớn nhỏ không đếm xuể, trong đó có hai chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất.
Một là Như Thị quán biến động, Nhất Nặc trưởng lão giết chết Tín Hướng ý đồ giá họa cho Côn Luân bị bại lộ. Còn bị Côn Luân vạch trần Nhất Nặc là mật thám của Thái Hành. Mọi người xôn xao không ngừng, trong đó thế nhưng còn dính đến chuyện Đào Hoa Xung diệt thôn. Tông môn đại loạn, Hộ Lạc và Trần Phủ mượn cơ hội bình định nội loạn Cổ Sát tự. Mà Lục Phương cố chống thân thể trọng thương, miễn cưỡng ổn định tông môn, không đến mức tan tác, chỉ là dù sao xuất sư vô danh, có không ít động tác nhỏ.
Hai là Diệp Vu Thời dẫn binh từ đảo Mặc Tâm công đánh Thái Hành, Thái Hành không kịp phòng bị liên tiếp mất mười hai đảo. Thế của Diệp Vu Thời, không ai cản được.
Trước đó, không ai nghĩ đến quân đội Thái Hành lại bại thảm như thế.
…
“Gần đây chiến sự thế nào?”
“Lại bại rồi, Diệp Vu Thời dụng binh như thần, chiến tuyến đã đến ven biển… Đội quân trộn lẫn ba tộc đó ở trong tay Điền Thanh Quang và Diệp Vu Thời, quả thật chênh lệch trời đất. Cho dù Hàn Không của Thái Hành so với Diệp Vu Thời chỉ sợ cũng kém một bậc.” Mấy từ cuối cùng được tu sĩ hàm hồ nói qua.
“Không biết Tả Khâu khi nào xuất quan…”
Nhóm đệ tử đời ba mươi bảy Côn Luân đã lên chiến trường, thêm không ít chiến lực cho Côn Luân. Mà Thiên Sơn trước kia luôn hướng về Thái Hành không hiểu sao đột nhiên chuyển biến thái độ. Không những không đối kháng Côn Luân, đối với tu sĩ Thái Hành ở nơi giáp ranh của Thái Hành và Thiên Sơn cũng càng thêm bất hảo. Trong hai tháng ngắn ngủi, đã phát sinh trên trăm lần đấu pháp.
Đáng sợ nhất là quân đội Diệp Vu Thời thống lĩnh, thế không thể cản. Mà Tả Khâu còn đang bế quan, Tiêu trưởng lão sau khi về phái cũng vì trọng thương mà bế quan không ra.
Hướng gió của những môn phái khác và tản tu lập tức thay đổi. Hơn hai năm trước, họ còn đang nghị luận Côn Luân có thể chống đỡ bao lâu dưới mãnh công của Thái Hành. Mà lúc này họ lại bắt đầu suy đoán không khí cạnh tranh của Thái Hành.
Nhưng, Thái Hành vẫn chưa dao động quân tâm như họ đã tưởng.
Thái Hành vẫn là Thái Hành mấy năm trước, không chút rối loạn… nghiêm trang lại tràn đầy khí tức cuồng nhiệt. Họ chưa từng cho rằng Côn Luân có thể chân chính uy hiếp đến mình.
Hàn Không ngồi trên ghế bên của đại điện, chủ vị thì để trống.
Kiếm hắn đặt ngang gối, ngón tay nhẹ gõ thân kiếm, mỗi lần gõ một cái, không khí trong điện càng đè ép khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Cuối cùng, ngón tay Hàn Không dừng lại. Hắn đảo qua từng người, sau đó âm thanh vang lên trong điện trống trải.
“Bại liền mười hai trận, các ngươi thật có mặt mũi.”
Trong điện không ai dám đáp, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục họ.
Hàn Không đứng lên, nhàn nhạt nói: “Bại rồi ta có thể lý giải, chỉ là tại sao sau khi bại các ngươi còn sống?”
Lời vừa nói ra, mấy người dưới điện quỳ phịch xuống.
Lãnh trưởng lão đứng một bên nói: “Đại nhân, ngài…”
Hàn Không lạnh nhạt nói: “Ta đi gặp Diệp Vu Thời, đại nhân rất nhanh sẽ xuất quan thôi.”
Lãnh trưởng lão lập tức tinh thần đại chấn, vội nói: “Vậy ta mau công bố tin tức này xuống!” Niềm vui thể hiện rõ trong ngôn từ.
Ở chỗ khác.
Chu Thức Vũ để trần nửa thân trên, tứ chi đặt bằng treo trên hình cụ. Do trường kỳ không thấy mặt trời nên làn da tái trắng, những đường vân màu đen phía trên đặc biệt đáng sợ, rõ ràng là bị dùng độc.
Giang Trầm Chu buông xích trong tay, vang lên một chuỗi leng keng. Chu Thức Vũ bịch một tiếng ngã lên giường sắt. Giang Trầm Chu bước tới lấy ngân châm mảnh trên người Chu Thức Vũ xuống.
Biểu tình trên mặt Chu Thức Vũ vẫn bình tĩnh, thậm chí là thản nhiên, dường như không hề đau đớn. Hắn chậm rãi mở mắt nhìn Giang Trầm Chu, vì độc tố xâm nhập, con ngươi hắn hơi đỏ.
“Ngươi xem, ngươi bị nhốt lâu như vậy, Côn Luân vậy mà không có một ai đến ứng cứu, lẽ nào ngươi không oán hận sao?” Khóe môi Giang Trầm Chu mang theo ý cười, một tay nâng cằm Chu Thức Vũ tràn đầy ác ý nói. Ánh mắt hắn đảo qua người Chu Thức Vũ, đảo qua từng tấc da thịt.
Chu Thức Vũ cuối cùng cũng nhíu mày.
Mà ngục tốt trong phòng sớm đã yên hơi lặng tiếng lui ra ngoài.
Giang Trầm Chu vỗ tay lên mặt Chu Thức Vũ, dùng tư thế trêu cợt bâng quơ xẹt qua môi Chu Thức Vũ.
Nhưng Chu Thức Vũ chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt không chút sóng gió. Dường như bất cứ chuyện gì cũng không cách nào khiến hắn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng.
Giang Trầm Chu tựa hồ bị chọc cười, thu tay nói: “Là một phế vật, hiện nay ích lợi duy nhất để ngươi sống là mỗi ngày chọc cười cho ta.”
“Đại nhân, Tiêu trưỡng lão đến.”
Giang Trầm Chu nhướng mày, đáy mắt u quang lạnh lẽo, Tiêu Vân Dật hôm nay đã xuất quan rồi sao.
“Tiêu trưởng lão chỉ tên muốn gặp Chu Thức Vũ.” Ngục tốt cong lưng nói.
“Mời ông ta qua đi.” Giang Trầm Chu tùy tiện nhặt y sam rách dưới đất ném lên người Chu Thức Vũ.
Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu cung kính hành lễ với mình, trên dưới đánh giá một phen. Chính là người trẻ tuổi này, trong mấy năm nhanh chóng thượng vị, cải tạo địa lao Thái Hành thành một nơi nhân sĩ trong phái sợ hãi tránh không kịp, trở thành răng nanh cho Tả Khâu thống lĩnh cả Thái Hành.
Tiêu Vân Dật gật đầu, nhìn sang Chu Thức Vũ. Ông không chút tị hiềm trực tiếp ngồi xuống cạnh giường sắt nói: “Phụ thân của ngươi, tự tay đưa ngươi đến Thái Hành, ngươi oán hận hắn không?”
Chu Thức Vũ rũ mắt, không có động tĩnh. Lời như thế ngay từ lúc bắt đầu có lẽ hắn còn có phản ứng, nhưng trải qua những lời nói thâm độc lần sau ác độc hơn lần trước của Giang Trầm Chu, loại lời nói này chỉ như mưa lất phất, không tạo được chút phản ứng nào.
Tiêu Vân Dật không cho là đúng.
Chỉ là lại nói: “Côn Luân được mệnh danh là sẽ không hy sinh sẽ không từ bỏ bất cứ đệ tử nào. Kết quả lại không chút do dự đẩy ngươi ra, làm con cờ hy sinh. Giả dối cỡ đó… lẽ nào bọn họ không biết ngươi lên Thiên Sơn sẽ có kết quả thế nào sao? Họ biết, nhưng vẫn làm thế.”
Giang Trầm Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng một bên, nghe những lời công kích vào lòng của Tiêu Vân Dật, không nói một lời.
…
Tiêu Vân Dật và Giang Trầm Chu một trước một sau đi trong địa lao. Nhìn thấy những ánh mắt hận không thể nhào lên đánh chết Giang Trầm Chu, Tiêu Vân Dật nhướng mày.
“Kế sách là ngươi hiến ra?”
“Vâng.”
“Ngươi mong muốn cái gì?” Tiêu Vân Dật hỏi, ánh mắt ông khoan thai đặt lên người Giang Trầm Chu, nhìn thì rất nhẹ, thực chất rất nặng.
Đúng, Giang Trầm Chu là tiểu nhân âm hiểm mọi người đều biết.
Mọi người chỉ bị thủ đoạn tàn bạo của hắn hù dọa, nhưng tại sao hắn muốn sử dụng thủ đoạn như thế? Vì danh vì lợi hay vì quyền?
Đan dược? Linh bảo? Hay công pháp – Giang Trầm Chu trước giờ đều chưa từng biểu hiện ra mình yêu thích. Luận mỹ sắc, bên cạnh hắn không có một thị thiếp, cũng chưa từng ra vào nơi thanh sắc. Mà mặt khác, hắn không có bằng hữu, không kết giao đảng phái, địa lao âm lãnh ẩm ướt là động phủ của hắn.
…
Vì sự tàn bạo của hắn, khiến tất cả mọi người bỏ qua mặt này. Một người, thế nhưng ngay cả một người qua lại thân mật cũng không có, một chút sở thích cũng không có. Lẽ nào không phải là lực tự khắc chế vô cùng đáng sợ sao?
Như vậy không hợp lý. Phàm là người, đều phải có dục vọng. Khi một người thể hiện ra hắn vô dục vô cầu, vậy mong muốn của hắn luôn rất lớn. Mà khi một người có lực tự khắc chế đáng sợ như vậy, chuyện hắn muốn làm được nhất định vượt khỏi tưởng tượng của ngươi.
Vậy thì Giang Trầm Chu mong muốn cái gì.
Giang Trầm Chu dừng lại, nhìn Tiêu Vân Dật, khóe môi chậm rãi cong lên. Trong địa lao âm u, nụ cười của hắn lại có vẻ tuyệt mỹ phi thường.
Hắn rất bình tĩnh nói: “Lẽ nào ngài không cảm thấy, tiếng kêu gào và than khóc thống khổ này… thực sự là vô cùng vui tai. Ngài thấy họ oán hận ta, thù hằn ta, muốn giết chết ta. Nhưng sự thật lại là bất luận bọn họ oán hận ta, thù hằn ta thế nào, mỗi ngày ta đều có thể vui vẻ phẩm trà thưởng thức tiếng kêu gào và thống khổ của họ. Bọn họ muốn giết ta, nhưng cuối cùng lại sống nhờ vào cơm thừa canh cặn ta bố trí cho họ. Thú vị biết bao.”
Tiêu Vân Dật dừng lại một chút, mới nói: “Ha?”
Giang Trầm Chu nhanh chóng thay đổi tiểu tình, thu lại nụ cười nói: “Đệ tử vọng ngôn rồi, không dám giấu trưởng lão, mong muốn của đệ tử, chỉ có một chữ quyền mà thôi. Đệ tử vốn chẳng qua là một tiểu nhân vật, ai muốn dẫm đều có thể dẫm một cái. Mà hiện tại, bọn họ sẽ không nghĩ làm sao đến dẫm ta, mà ngàn vạn lần đừng bị ta dẫm…. Có quyền rồi, liền có được tất cả.”
Nhưng sau khi nghe xong biểu tình Tiêu Vân Dật vẫn có chút bất thường.
…
Lặp lại như thế, trong một tháng, Tiêu Vân Dật sẽ đến bảy lần.
Người có địa vị như Tiêu Vân Dật, nếu tỏ thiện ý với ai, chỉ sợ cả tu tiên giới người có thể chống cự rất hiếm hoi. Huống chi Chu Thức Vũ còn đang ở trong điều kiện sinh tồn ác liệt như thế. Có lúc lời Tiêu Vân Dật nói thật khiến người động dung, ngay cả Giang Trầm Chu cũng đều cho rằng Chu Thức Vũ có lẽ đã dao động. Nhưng, hắn không có. Đau lòng cũng thế, thế công nhu tình cũng thế, Chu Thức Vũ đều biểu hiện như không hề nghe thấy.
Ban ngày, hắn chịu đựng hình phạt như làm theo thông lệ của Giang Trầm Chu, không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Mà buổi tối, hắn lại ôn nhu như thể có thể bao dung tất cả thế gian, truyền thụ công pháp, giảng thiên nam địa bắc, miêu tả mỹ cảnh Côn Luân, thế giới trong sách cho các đệ tử trong lao.
Hôm nay Giang Trầm Chu ngồi bên giường Chu Thức Vũ, không biết vì sao đột nhiên hỏi một câu: “Sợ chết sao?”
Chu Thức Vũ ngước mắt lên nhìn Giang Trầm Chu, thế nhưng cũng mở miệng trả lời.
“Nếu sợ chết thì có thể không cần chết sao?”
Giang Trầm Chu cong khóe môi.
Sau đó lại hóa thành cười lạnh: “Bắt đầu từ ngày mai đổi người đến chơi với ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn… chẳng qua tin tốt luôn đi kèm với tin xấu… ngày mai những hài tử đó sẽ bị phân ra đưa lên chiến trường. Người Côn Luân tự tàn sát nhau, ngươi nói có phải là rất thú vị không? Trò hay sắp mở màn rồi.”
Ánh mắt Chu Thức Vũ lập tức biến đổi, như một thanh lợi kiếm đâm vào Giang Trầm Chu. Mà như vậy chẳng qua chỉ khiến nụ cười của Giang Trầm Chu càng thêm tùy ý.