Khác Thủ Tiên Quy

Chương 228: Sư và đồ

Phương Khác từ trên núi xuống, đệ tử nào thấy y cũng đều cung cung kính kính hành lễ, trên mặt đều mang nụ cười tự hào. Phương Khác khẽ gật đầu lại, sau đó bị Hách Liên Đồng chạy tới cản lại kéo sang một bên xử lý vết thương cho y. Các đệ tử đều chen sau lưng y, quan tâm thăm hỏi. 

Mà Thái A lặng lẽ đứng ngoài đám người, chân mày hơi chau lại, nghi hoặc nghĩ, lẽ nào hôm nay tu sĩ kỳ hợp thể đã đến mức này rồi sao? Không được người chú ý đến mức đó? 

La Thanh dẫn các vị trưởng lão đi ở cuối, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt mấy vị trưởng lão đều mang mấy phần phức tạp nhưng nhiều hơn là biểu tình an ủi. 

Tương lai Côn Luân chung quy không thể nằm trong tay những lão gia hỏa bọn họ. Mới cũ thay nhau, y bát truyền thừa càng là thế. Huống chi, biểu hiện của Phương Khác hôm nay đã vượt khỏi sự ưu tú mà họ dự liệu. Ngay cả La Thanh cũng không thể không thừa nhận lúc trước ông quả thật đã xem thường người trẻ tuổi này. 

Nhưng trên mặt La Thanh không có biểu cảm an ủi gì, ông đi thẳng trên con đường các đệ tử nhường ra, chỉ khoa trương gật đầu với đệ tử hành lễ, sau đó đứng trước mặt Phương Khác. 

Phương Khác hơi sửng sốt, rút cánh tay đã được băng bó vào tay áo, hành lễ với La Thanh. La Thanh đánh giá Phương Khác một lượt, sau đó ánh mắt hơi liếc ra – ý bảo Phương Khác đưa tay ra. Phương Khác ngây người một chút, sau đó đưa cánh tay đã băng bó xong ra. La Thanh nhẹ đặt ngón tay lên, tựa hồ đang suy tư gì đó. 

Hách Liên Đồng và Vương Lạc Dương nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt với những người khác, rồi xua đám người chen gần Phương Khác đi. Chúng thì đứng ở chỗ không gần không xa, thỉnh thoảng nhìn sang bên này một cái. La trưởng lão luôn không mấy hảo hữu với Phương sư thúc… 

“Qua vài ngày, ngươi liền làm nghi thức thu đồ đi. Đến lúc đó mấy vị sư thúc bá và mấy vị đại trưởng lão còn trong môn phái sẽ đến. Nhưng tình hình hiện nay đặc biệt, không tiện làm lớn, chỉ cần lễ đến là được. Cứ để Vương Lạc Dương dập đầu dâng trà… trưởng bối trong nhà nó hiện nay đều ở quân doanh, sẽ do chúng ta làm chứng là được.” La Thanh nhàn nhạt nói. 

“Vâng, đã phiền ngài lao tâm.” Phương Khác cung kính nói. 

La Thanh lạnh lùng đảo mắt nhìn Phương Khác rồi nói: “Còn về những người khác, trưởng bối của chúng sớm đã đưa thiếp đến chỗ ta và sư phụ ngươi, nhất thời nửa khắc khẳng định đều không chịu từ bỏ. Hơn nữa bọn chúng bị ngươi mang theo người lâu như thế, sớm đã khắc lên tên của ngươi rồi.” 

La Thanh híp mắt tiếp: “Côn Luân hiện nay cần bện thành một sợi thừng… đây là vì mục đích chung. Đệ tử đời ba mươi bảy chịu ảnh hưởng của ngươi rất nhiều, cho dù không bái nhập môn hạ ngươi trở thành đệ tử thân truyền, cũng đều tính là nửa đệ tử. Ngươi tự xem rồi làm đi. Còn nữa, tuy hôm nay tu vi của ngươi tinh tiến rất nhiều, nhưng muốn trở thành một danh sư còn kém rất nhiều. Đừng kiêu ngạo tự mãn, đừng phụ kỳ vọng của chúng ta.” 

Dứt lời, La Thanh buông tay Phương Khác ra. 

Phương Khác nhìn La Thanh, cung kính cong lưng hành lễ. 


La Thanh nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt, đưa tay vỗ vai y. Ném lại một câu rồi quay người đi, “Đi tìm Dư lão xem vết thương cho ngươi, đừng xử lý tùy tiện.” 

Phương Khác nhìn cánh tay được Hách Liên Đồng băng bó vô cùng xinh đẹp còn thắt một cái nơ bướm… hóa ra ngài nhìn lâu như thế chỉ đạt được một câu cuối cùng đó? 

Sau đó y lại nghĩ đến những gì La Thanh vừa nói, nhìn sang đám Vương Lạc Dương. 

Vương Lạc Dương nhẹ hành lễ với Phương Khác. 

Những người khác nhìn nhau một cái, Tiêu Cảnh bước tới một bước nói: “Ngài bảo chúng tôi suy nghĩ tại sao muốn bái sư, chúng tôi đã nghĩ rồi. Con đường hay công pháp chúng tôi chọn, đều không giống nhau. Cuối cùng sẽ tu đạo gì, cũng vẫn chưa biết được. Ngài nói rất đúng, bái sư là để chúng tôi bớt đi đường vòng, có một sư phụ tu luyện cùng công pháp tận tâm chỉ dẫn, đối với chúng tôi ích lợi rất lớn…. Nhưng, con đường tu hành, đều là khác đường cùng đích. Nhất pháp thông tức vạn pháp thông, ngài tuy là kiếm tu, lẽ nào dựa vào tu vi của ngài còn không đủ để chỉ điểm chúng tôi sao? 

Lúc trước tuy chúng ta không phải quan hệ sư đồ, nhưng ngài cũng chỉ điểm chúng tôi không ít, kiếm của Bình Cốt là ngài dạy. Lần trước lúc ta đi chệnh đường cũng là ngài sửa lại, còn nữa… Sùng Lễ, thuật pháp của nó không phải cũng là ngài thường xuyên uốn nắn sao?” 

“Huống chi.” Tiêu Cảnh dùng ánh mắt nóng rực nhìn Phương Khác: “Giờ phút này, những thứ đó đều không phải là lý do chúng tôi muốn bái sư. Chúng tôi không phải vì bái sư mới bái sư, mà vì muốn để ngài trở thành sư phụ của chúng tôi mới bái sư. Lần này, Lạc Dương thắng rồi, mọi người tâm phục khẩu phục. Nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ bái sư, ít nhất hiện tại chúng tôi đều không muốn từ bỏ.” 

Nói xong mấy người cung kính hành lễ rồi đi. 

Vương Lạc Dương nhíu mày, trên mặt mang mấy phần chán ghét nhẹ chậc một tiếng: “Ta đã biết cuối cùng sẽ là thế.” 

Phương Khác cong mắt, cuối cùng lộ một nụ cười, đưa ta nhẹ gác lên vai thiếu niên trước mặt. 

… 

Lần này Phương Khác bị thương không đơn giản, lúc Dư lão dọn dẹp linh lực hỗn tạp tàn lưu trong kinh mạch, thấy Phương Khác cúi đầu, trên mặt đầy bình tĩnh như thể không hề cảm thấy đau đớn. Cánh tay lộ ra xương trắng cả run cũng không run. Chỉ có từ mồ hôi lạnh ở góc trán mới có thể nhìn ra lúc này y đang phải chịu đựng thống khổ. Dư lão không khỏi thầm tán thưởng một tiếng. 


Chẳng qua nếu ông biết lúc này Phương Khác còn có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, chỉ sợ sẽ càng thêm tán thưởng đi? 

Phương Khác rũ mắt, trong đầu đang suy nghĩ tin tức Chân Thông đưa về. Cái chết của Tín Hướng tất nhiên sẽ tạo nên xung đột giữa đám người Hộ Lạc và Trần Phủ, nhưng may là trong tay họ nắm giữ chứng cứ mấu chốt nhất. 

Nhưng chứng cứ này phải lấy ra lúc nào, ở đâu thì phải suy nghĩ một phen. Sau đó Phương Khác lại nghĩ đến, Thập Phương lấy cái chết của mình thúc đẩy tông môn, mà Nhất Nặc lại giết chết sư đệ của mình để thúc đẩy tông môn. Những người này vì đạt được mục đích của họ, đã không từ thủ đoạn đi đến bước này. 

… 

Phương Khác cáo biệt Dư lão, nhìn thấy một thiếu niên hơi mập cung kính đứng bên ngoài đình ở sườn núi, hiển nhiên là đặc biệt chờ ở đây. 

Thiếu niên đã cao hơn một khúc, dáng vẻ mập mạp đã không còn. Nó đứng ngoài đình, nhìn chằm chằm Phương Khác đi tới. Nó không hành lễ, trên mặt không có biểu cảm gì. 

Sự kháng cự của Dư Sùng Lễ với y, y luôn biết. Dư Sùng Lễ khác với những đứa khác, giữa nó và Tạ An có tình cảm. Mà Tạ An chết trong tay y. Phương Khác đi tới, ngón tay nhẹ ma sát hộp vuông nhỏ trong tay. Trong hộp này đặt thương dược cực phẩm, vừa rồi Dư lão còn mới đùa y hộp này là Dư Sùng Lễ đưa tới. 

“Ngài có từng hối hận không?” Dư Sùng Lễ rũ mắt, nhàn nhạt hỏi. 

“Không.” Phương Khác bình thản nói: “Nếu đặt vào lúc này xử lý, ta có cách xử lý tốt hơn, nhưng ta chưa từng hối hận.” 

Dư Sùng Lễ siết chặt tay, vẻ bình tĩnh trên mặt cuối cùng không thể duy trì. Nó lạnh lùng nhìn Phương Khác, phẫn hận vẫn luôn che giấu rất tốt cuối cùng đã lộ ra. Nó nhìn hộp vuông trong tay Phương Khác, âm thanh bén nhọn: “Lão nhân gia nhất định cho ngài biết, đây là hộp băng mộc ta tìm tới đúng không? Tất cả mọi người gần như đều cho rằng ta nên cao hứng tâm tình thỏa mãn lấy lòng ngài, kính phục ngài. Bày vẻ sư đồ tình thâm để làm người ghê tởm… Thật quá đáng cười! Bây giờ ngài quả thật là một chiếc thuyền lớn, sau lưng còn có hai tu sĩ kỳ hợp thể bảo giá hộ thuyền cho ngài. Người muốn lên thuyền của ngài quá nhiều, tiếc rằng không phải ta.” 

“Ta vĩnh viễn sẽ không quên là ngài giết chết Tạ An!” Mắt Dư Sùng Lễ đỏ lên, nó gần như gầm lên: “Nếu có thể, ta thật muốn tự tay giết chết ngài.” 

Phương Khác lặng lẽ nhìn nó, trên mặt không có không vui hay phẫn nộ gì. 

Dư Sùng Lễ cắn răng, trừng y, sau đó thở dốc vài cái, cuối cùng áp chế cảm xúc sắp bùng phát, nói từng chữ: “Ta đã bái nhập môn hạ Tạ lão.” 

… 

Dư Sùng Lễ đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu sau mới đưa tay đè lại mái tóc bị vò loạn. Nó bước mau lên lương đình nhìn lên đường núi, nhưng sớm đã không còn bóng dáng Phương Khác. 

Dư Sùng Lễ cúi đầu, lát sau nó nhìn thật sâu vào nơi Phương Khác đã đi, xá dài sát đất. Sau đó không chút do dự đi lên núi, nó và các sư huynh đệ của nó đã chọn con đường hoàn toàn bất đồng. Có lẽ có một ngày, chúng sẽ đứng đối diện nhau. Nhưng nó cũng sẽ không hối hận, tuyệt đối.