Khác Thủ Tiên Quy

Chương 218: Văn Trúc Ân 2

“Chẳng qua chỉ là một hiệu buôn Thanh Hoa nhỏ bé cũng muốn ta thỏa hiệp? Có phải các ngươi quá không đặt yêu phủ ta vào mắt?” Văn Trúc Ân cười lạnh nói, đáy mắt đầy sát cơ không chút che giấu. 

Sau lưng hắn là cung điện đã sụp đổ. Lúc này, hắn mới thật sự tức giận, hiệu buôn Thanh Hoa quả thật có lực uy hiếp, nhưng cũng chỉ là uy hiếp mà thôi. Giết chết họ, đồng nghĩa với là địch của hiệu buôn Thanh Hoa. Nhưng không giết chết họ, chính là đặt yêu phủ dưới chân Côn Luân để họ dẫm đạp. 

Hôm nay không giết họ, không đủ để bình ổn lửa giận của hắn. Hôm nay, họ nhất định phải chết. 

Y bào trên người Văn Trúc Ân không gió mà động. 

Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời hỏi: “Huynh xác định hắn sẽ đến?” 

“Huynh cảm ứng được.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói. 

Phương Khác khẽ thở ra một cái. Thấy y như vậy Diệp Vu Thời híp mắt lại, có chút không vui. 

Phương Khác mỉm cười, nắm tay Diệp Vu Thời nói: “Trong lòng đệ, không ai bằng huynh. Huynh mới bao nhiêu tuổi, hắn đã sống mấy ngàn năm rồi.” 

Diệp Vu Thời nhướng mày, nhìn tình hình tại đây, không nói thêm nữa. Nhưng độ cong khóe môi đã nói rõ tất cả. 

Cũng vào lúc này, mấy vị Cẩu Cốt kiếm đã đến. Bốn vị đại tu sĩ trên nguyên anh, một vị yêu vương kỳ phân thần, còn một đống yêu tu. Nhìn thế nào thì bốn người họ đều chỉ có một chữ chết. 

Lúc này, Trần Chử bước tới một bước, cung cung kính kính hành lễ vãn bối với Văn Trúc Ân. 

Sau đó nói: “Vãn bối có lời muốn nói.” 

Văn Trúc Ân híp mắt, ý bảo cứ nói. 

Trần Chử nhìn yêu tu đang bao vây họ, ôm quyền nói: “Côn Luân và yêu phủ trước nay nước sông không phạm nước giếng, hợp tác lúc trước cũng vô cùng vui vẻ. Ngài không ngại nâng tay, bỏ qua cho chúng tôi được chứ? Tất cả tổn thất của yêu phủ, chúng tôi đều có thể bồi thường. Dù sao yêu phủ cũng là khách quen của hiệu buôn Thanh Hoa.” 

Thái độ của Trần Chử vô cùng chân thành, nói cũng rất thành khẩn. 

“Bất luận có gì khúc mắc, chúng tôi đều không ngại ngồi xuống nói chuyện. Nếu là Côn Luân chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ bồi tội…” 

Lúc Trần Chử nói, Viên Kim và Phương Khác đã nhích lại gần nhau. 

“Nếu biết là thế, chúng tôi sẽ không đến. Còn bại lộ hiệu buôn Thanh Hoa, thực lỗ vốn. Sao các ngươi không đợi một chút?” Viên Kim nhìn đại điện đã thành đống đổ nát, còn có yêu tu tử thương, nói. Không đợi Phương Khác trả lời đã nói tiếp: “Trừ đại điện này ra còn có vài… ngươi không làm cái gì khác nữa chứ?” 

“Hiện tại hỏi cái này còn ý nghĩa không?” Phương Khác thản nhiên đáp. 

“Có.” Viên Kim rất nghiêm túc nói: “Ta muốn chết nhẹ nhàng chút.” 

Phương Khác nhìn Viên Kim, đồng dạng rất nghiêm túc nói: “Đã mắng hắn là bạch si, có tính không?” 

Viên Kim nhìn Văn Trúc Ân, lại nhìn đại điện đổ nát, khẽ thở dài, thu thẻ ngọc vào tay áo. Sau đó trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao: “Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi.” 

Khi nhìn thấy đại điện đổ nát, họ đã biết chuyện hôm nay không còn chỗ xoay chuyển nữa. Vừa rồi chẳng là tận hết sức thôi. 

Sau đó hắn kéo Trần Chử lại nói: “Đừng nói chuyện với bạch si, vô dụng thôi.” 

Phương Khác và Trần Chử kinh ngạc nhìn hắn. 

Viên Kim liếc Phương Khác một cái: “Dù sao ngươi đều đã mắng rồi, dù ta có không mắng cũng có kết cục như ngươi. Vậy không phải lỗ vốn? Mua bán lỗ vốn ta không làm.” 

Trần Chử cũng lặng lẽ rút vũ khí ra. 

Phương Khác đột nhiên như nhớ đến gì đó nói với Diệp Vu Thời: “Đúng rồi. Đây là Viên Kim, đây là Trần Chử.” 

Sau đó nói với hai người kia. “Đây là Diệp Vu Thời.” Y đưa tay chỉ Diệp Vu Thời. 


Âm thanh nói chuyện của họ không cố ý hạ thấp, mọi người tại đó đều nghe thấy. 

Khóe môi Văn Trúc Ân treo nụ cười lạnh. Nhưng không tức giận thêm, chỉ là ánh mắt nhìn họ không giống như nhìn người, mà giống nhìn người chết. Nếu họ đều đã sắp chết, vậy còn cần để ý bọn họ đang nói gì sao? 

Sắc mặt Vệ Mâu Lưu và các trưởng lão khác thì vô cùng khó xem, đặc biệt là Lục La. 

Nàng nói với Văn Trúc Ân: “Vương thượng, khẩn thỉnh vương thượng giao Phương Khác cho thuộc hạ xử lý.” 

Văn Trúc Ân vung tay, cho phép. 

Những yêu tu khác chậm rãi lui xuống, đã không cần đến họ nữa rồi. Bốn vị trưởng lão đều ở đây, bốn người này không thể gây sóng gió gì nữa. Đợi lát nữa chỉ cần thu xác là được. Tất cả mọi người đều chắc chắn như thế. 

Lục La hung hãn xuất thủ. 

Nhưng vào lúc này. 

Âm thanh trong vắt của thiếu niên vang lên: “Yêu phủ thật mất thể diện, đầu tiên là yêu vương ỷ vào tu vi đè ép vãn bối, sau là các vị trưởng lão lấy nhiều khi ít. Hiện tại Lục La tiên tử vì Thái A kiếm quyết mà cũng xuất thủ rồi.” 

Một thiếu niên nhảy từ trên không xuống, đứng vững trước người Phương Khác, nó nói xong, quay người nhất nhất hỏi han từng người Phương Khác, sau đó đứng cạnh Phương Khác. 

Một thanh niên tóc bạc hắc y đã nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức của Lục La. 

Lục La rơi xuống như con diều đứt dây, Văn Trúc Ân hành động, ôm eo đón lấy nàng. 

Sắc mặt hắn nặng nề nhìn Thái A, chậm rãi nói: “Ngươi là ai?” 

Thái A chỉ nói: “Ngô muốn dẫn họ đi.” 

Hiện trường im lìm, tất cả mọi người đều nhìn Văn Trúc Ân, đợi hắn lên tiếng. 

Văn Trúc Ân chỉ trầm mặc. 

Một lát sau, Văn Trúc Ân lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi đi.” 

“Vương thượng!” 

“Vương thượng!” 

Các vị trưởng lão xôn xao kinh hô, Văn Trúc Ân làm thủ thế bảo không cần nhiều lời, sau đó vung tay. 

Vòng bao vây mở ra một lối đi. 

“Đa tạ.” Thái A nhàn nhạt nói: “Ngô tên Thái A.” 

Sau đó trong ánh mắt chú mục của tất cả mọi người, hàng người ra khỏi tầm mắt họ. 

“Vương thượng, tại sao ngài…” Vệ Mâu Lưu vẻ mặt xoắn xuýt nói. 

Văn Trúc Ân chậm rãi thở ra một hơi nói: “Người này là tu sĩ kỳ hợp thể.” 

Những người khác nghe thế, lập tức yên tĩnh, qua một lát, mới xôn xao nghị luận. 

“Lẽ nào hắn chính là tu sĩ tóc bạc kỳ hợp thể trên Hoàng hải hôm đó? Không ngờ hắn lại có quan hệ với Côn Luân.” 

“Vậy không phải Côn Luân có hai tu sĩ kỳ hợp thể sao?” 

“Không đúng, các ngươi có chú ý không, vừa rồi hắn nói hắn tên là Thái A…” 


Môi Lục La run run, nhưng chung quy không lên tiếng, tu sĩ kỳ hợp thể… bọn họ không thể chặn được. 

Văn Trúc Ân nhìn cung điện sụp đổ, lạnh giọng quát: “Đủ rồi! Nhanh chóng gọi người sửa chữa cung điện! Còn nữa, toàn diện càn quét hiệu buôn Thanh Hoa. Không tiếc bất cứ giá nào.” 

Nói xong Văn Trúc Ân phất tay áo bỏ đi. 

… 

Sau khi ra khỏi yêu phủ, hàng người ngự kiếm rời khỏi thành trì. Đợi đến một vùng hoang vu ẩn mật, Vương Lạc Dương lấy ra một cái chuông nhỏ, lắc theo tiết tấu vài cái, lặp lại hai lần. 

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương. 

Vương Lạc Dương có chút đắc ý hấc cằm nói: “Thượng Quan sư thúc mang chúng tôi xâm nhập vào đây, chúng tôi có ba cứ điểm ngay dưới mí mắt yêu vương.” 

Phương Khác gật đầu, cười nói: “Ta đang nhìn tóc ngươi.” 

Vương Lạc Dương liếc mái tóc xanh trên vai, xoẹt một cái nhảy ra thật xa nói: “Ta đi xử lý một chút.” Trên mặt lại đỏ một mảng, đều tại Hách Liên Đồng. 

… Lúc này Phương Khác quay đầu đối diện với Viên Kim từ sau khi phản ứng lại suốt đường cứ âm u nhìn y. 

Viên Kim cắn răng nhìn Phương Khác nói: “Ngươi sớm biết sẽ là kết quả này?” 

Phương Khác gật đầu, nhìn Thái A một cái. 

“Vậy tại sao ngươi không ngăn cản ta nói những lời đó! Ngươi cư nhiên để ta mắng một tu sĩ kỳ phân thần là bạch si!” Viên Kim phẫn hận nói. 

“Ta làm sao biết ngươi lại mắng hắn?” Phương Khác mím môi cười, bộ dạng rất vô tội. “Ta muốn ngăn cản ngươi, cũng cần ngươi phải cho ta cơ hội chứ.” 

“Nếu ta biết hôm nay sẽ không chết, ta sẽ không mắng hắn. Bạch si!” Viên Kim cắn răng hung tợn nói. Hắn đã có thể dự kiến được cuộc sống đào vong ở đại lục Thanh Hoa của mình. “Ta yêu cầu được về Cửu Châu, đổi Trần Cửu đến đây.” 

“Hiện tại quậy ra một đống lớn như thế, ngươi cảm thấy Trần Cửu có thể thu dọn được sao?” Phương Khác thương hại nhìn Viên Kim một cái: “Ngươi làm người tài nên chịu cực nhiều đi, ta để Trần sư huynh lại cùng ngươi.” 

Trần Chử cười không nói gì. 

Viên Kim cân nhắc một lát, phẫn hận bất bình nói: “May là ta đã chuẩn bị hai đường. Đã di chuyển một phần người và vật phẩm ở hiệu buôn Thanh Hoa tại yêu phủ đi.” 

Qua một lát, Vương Lạc Dương đã đổi sang tóc đen cùng Hách Liên Đồng đều đến. 

Vương Lạc Dương hơi nhăn mày, hồi phục bộ dáng lãnh ngạo muôn thuở. Hách Liên Đồng thì lập tức chạy đến cạnh Phương Khác, hai mắt sáng long lanh nhìn Phương Khác: “Biểu ca.” 

Phương Khác đưa tay sờ tóc nó, cười nói: “Các ngươi đều cao lên rồi.” 

Hách Liên Đồng cười hi hi, so so chiều cao, nó đã cao đến vai Phương Khác rồi. 

Sau đó nó liếc nhìn Diệp Vu Thời và Thái A rồi ngoan ngoãn đứng yên, hồi phục bộ dạng cẩn trọng: “Chào Diệp sư bá, chào Thái A tiền bối.” 

Nhưng ánh mắt nó lại di chuyển không ngừng giữa Thái A và Diệp Vu Thời. Thái A đều đã vào phủ đệ của Phương Khác rồi, vậy hắn và Phương Khác có quan hệ gì? 

Vương Lạc Dương đã lấy ra một chiếc thuyền bay. 

“Chúng ta về môn phái trước. Các người bảo trọng.” Phương Khác nhìn hai người Viên Kim nói. 

Trần Chử gật đầu, nhìn Thái A và Diệp Vu Thời một cái rồi nói: “Tất cả chuyện trong phái đều có thể hỏi Chân Minh và Trần Cửu cùng Triệu Lịch Duyệt.” 

Phương Khác gật đầu, tâm tình có chút vui vẻ. Với họ mà nói, chẳng qua mới nửa năm không gặp y. Nhưng với y mà nói, lại tròn ba năm. Cửu biệt trùng phùng, tự nhiên đáng để cao hứng. Mà vừa rồi hai người họ ở trong yêu phủ, hiển nhiên nguyện ý cùng chết với mình. Nhưng rõ ràng ai cũng không muốn nói mấy lời phiến tình, tự nhiên liền lôi ra vài chuyện không biên giới. 

“Trân trọng.” 

“Trân trọng.” 

Thuyền bay đi về hướng ngược lại với hai người Trần Chử. Linh lực oánh bạch vạch ra một đường trắng nhạt trên không. 

Thái A một mình đứng ở đầu thuyền, tóc bạc xõa tung phất phơ theo gió. Phương Khác đi tới trước, nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi không nói gì. Nhưng cuối cùng cảm thấy rất nhẹ nhõm, vấn đề của Sâm La kiếm quyết đã giải quyết. Thái A và y, hiện nay cuối cùng là bằng hữu thuần túy. Tất cả bức ép và toan tính đều trở thành quá khứ. 

Thái A quay đầu lại nhìn hai người Phương Khác: “Hai người nhữ đã dùng pháp quyết song tu sao?” 

Nụ cười của Phương Khác cứng lại, sắc mặt vô cùng không tốt. 

“Bạch nhãn lang ngươi hiện tại đang ở nhờ phủ đệ của ta đúng không? Ngươi còn muốn tiếp tục ở hay không?” Phương Khác cười nhạt hỏi. 

Thái A ngừng một chút nói: “Trí Tiêu nói ngô có thể ở bất cứ đâu trong phái Côn Luân. Tùy ngô chọn.” 

Phương Khác cười lạnh một tiếng: “Cánh cứng rồi? Có núi dựa rồi?” 

Thái A nhìn Phương Khác một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngô không có cánh, cũng không cần tìm núi dựa. Nhữ cũng không phải là người bảo hộ của ngô. Còn nữa, ngô tên Thái A chứ không phải bạch nhãn lang. Nếu nhữ còn gọi bạch nhãn lang nữa, ngô sẽ không đáp lời.”