Văn Trúc Ân híp hai mắt, trang sức màu lục trên trán đong đưa qua lại, hắn cúi đầu nhìn hai người Phương Khác đứng dưới điện.
Diệp Vu Thời bước tới một bước, mỉm cười đưa mắt nhìn những binh khí ngẫu nhiên phát ra lãnh quang xung quanh nói: “Đạo đãi khách của yêu phủ vĩnh viễn luôn đặc thù như thế.”
Hắn bước ra một bước, trận pháp dưới chân liền bắt đầu vận chuyển. Dây mây trườn như rắn ập đến, nhưng lúc này những sợi dây mây chụp vào khoảng không đột nhiên như bị rút xương rớt bộp xuống.
Lại bước ra một bước.
Yêu tu xung quanh thoáng cái thành trận, đều giọng quát: “Lui!”
Một chữ thốt ra, như vàng đá va nhau. Tất cả vật thể có thể di động trong đại điện đều chấn động ong ong.
Sóng âm đáng sợ nhất đó, đánh thẳng Diệp Vu Thời.
Nhưng khi sóng âm sắp đánh lên Diệp Vu Thời, dây mây dưới đất thoáng cái cản lại sóng âm.
Văn Trúc Ân nhíu mày, không khó nhìn ra trận pháp bố trí trong cung điện này không những bị Diệp Vu Thời phá giải mà còn bị đối phương dễ dàng kéo làm của mình.
Trận pháp sư trong điện đổ mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi. Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, Diệp Vu Thời phá trận pháp khi nào? Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại động tác vỗ góc bào của Diệp Vu Thời. Vô cùng thoải mái tùy ý, khi đó hắn còn cười lạnh đối phương ra vẻ, nhưng cái vỗ đó…
Yêu tu xung quanh thay đổi động tác, đã muốn tiến tới tấn công.
“Bốp bốp.” Hai tiếng vỗ tay vang lên. Văn Trúc Ân cười nhìn Diệp Vu Thời: “Quả là danh bất hư truyền. Quả là người đã phá giải cấm chế ba giới. Quả là thiếu niên anh tài.”
Liên tục ba lần quả là, trong ngữ điệu tràn đầy tán thưởng dành cho Diệp Vu Thời. Nhưng dây mây dưới đất lại từ xanh chuyển vàng rồi chuyển đen, cuối cùng hóa thành một đống tro. Mà Phương Khác còn chưa phát giác linh lực của đối phương. Hắn khống chế linh lực tinh diệu đến mức đã tới một cảnh giới khác.
Mà trận pháp sư đổ đầy mồ hôi lạnh kia nghe câu này lập tức kinh dị nhìn Diệp Vu Thời, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, và tự an ủi mình thì ra là thế. Dù sao người có thể phá giải cấm chế ba giới, phá được trận pháp của hắn không phải là chuyện đương nhiên sao?
Cá nhân Văn Trúc Ân không muốn giết chết Phương Khác và Diệp Vu Thời, hắn thậm chí vô cùng thưởng thức Diệp Vu Thời, nhưng hắn buộc phải giết họ. Vì Ô Đầu Bạch, vì Khoản Đông Nhiên, vì Thiên Sơn… Thanh Minh, năm mươi tộc, nhân tộc, yêu phủ. Tất cả nguyên nhân đều nói với hắn, hắn phải giết chết họ. Duy chỉ có giết chết họ, mới có thể bảo đảm lợi ích lớn nhất cho yêu phủ, cho dù vì thế mà chọc phải tu sĩ kỳ hợp thể là Trí Tiêu.
Văn Trúc Ân chậm rãi cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì lời hẹn ngầm giữa đại năng tu sĩ. Vì Trí Tiêu không thể rời khỏi Côn Luân đến đại lục Thanh Hoa, Trí Tiêu cũng sẽ không dễ dàng động thủ giết người. Vì đây là chế ước giữa tất cả đại năng. Vì trong lòng họ đều có vật vướng bận, họ liền không thể hành sự tùy ý.
“Tiền bối quá khen.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt đáp, chân mày chau lại rồi giãn ra.
Phương Khác an tĩnh nghe hai người đối thoại, đứng sau Diệp Vu Thời, tay cầm kiếm rất chặt. Vị yêu vương này kế vị đã hơn hai mươi năm, nhưng các nguyên lão tiền triều trong tay tựa hồ vẫn không thuận theo lắm. Nghe đồn tinh thông thuật luyện đan, tính cách khoan dung có chút thiếu quyết đoán. Chỉ là lời đồn bình thường đều không thể tin hết.
Ý cười trên mặt Văn Trúc Ân hơi thu lại, nói với Phương Khác và Diệp Vu Thời: “Năng lực sinh sôi của nhân tộc yêu tộc ta không thể sánh bằng. Điềm này thật sự khiến người ngưỡng mộ… Người thật sự đã quá nhiều rồi, bớt đi hai tên sẽ tốt ngay.”
Hắn quay đầu nói với thị vệ: “Gọi đám người Vệ Mâu Lưu đến, gọi các bằng hữu từ phương xa ở ngoài Huyền Bắc môn đến luôn.”
Thị vệ nhanh chóng lui ra.
Sau đó Văn Trúc Ân đảo mắt, như một ngọn núi lớn chậm rãi đè lên người Diệp Vu Thời và Phương Khác. Dù sao là tu sĩ kỳ phân thần, hắn là một yêu vương trẻ tuổi, nhưng không phải là một tu sĩ trẻ tuổi. Luận tuổi tác hắn có thể xưng là đồng bối của Trí Tiêu. Hắn muốn thu thập Phương Khác và Diệp Vu Thời, không thể nói là dễ dàng tùy ý nhưng cũng không phải khó như lên trời.
Dựa vào thiên phú ngàn năm khó gặp của Diệp Vu Thời, có lẽ qua thêm vài năm, tình huống sẽ ngược lại. Nhưng bây giờ thì khác.
Văn Trúc Ân nhìn hai người nói: “Con đường tu tiên, cơ duyên luôn quan trọng hơn thiên phú. Rất nhiều thiên tài vận khí luôn không tốt lắm.”
“Hình như ngươi cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ chết chắc.” Diệp Vu Thời trầm mặc một lúc đột nhiên nói: “Là cái gì cho ngươi tự tin như thế?”
Văn Trúc Ân sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười truyền đi rất xa. Cứ như Diệp Vu Thời đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Hắn đứng lên, bước xuống bậc thang nhìn Diệp Vu Thời và Phương Khác nói: “Vì nơi này là yêu phủ, vì ta là yêu vương.”
Cách nói rất cuồng vọng, nhưng rất thực tại.
Cho nên Diệp Vu Thời không nói chuyện nữa mà trực tiếp xuất thủ. Nâng tay ném ra một đạo phù, một con phụng hoàng hót vang một tiếng ngửa đầu phá thủng nóc nhà trực tiếp tông lên tầng phòng hộ của yêu phủ.
Ầm ầm, sóng âm mắt thường có thể thấy đánh văng yêu tu xông tới, mà nóc nhà của đại điện bị phá ra một lỗ tròn bự. Đứng trong đại điện có thể nhìn thấy một mặt trời đang dần dâng lên. Hơn mười đốm lửa u u, trong chớp mắt đã đến trước mặt Văn Trúc Ân.
Văn Trúc Ân chuyển tay, một vòng liền hóa giải chiêu này.
“Từ bỏ đi, các ngươi không thể thắng.” Văn Trúc Ân nhẹ giọng than.
Phương Khác cười, y nhìn Văn Trúc Ân: “Người muốn giết ta, ta liền giết người. Làm gì có người sẽ từ bỏ? Ngươi cho rằng chúng ta là bạch si?”
Lời chưa dứt, kiếm đã đến.
Một luồng kiếm quang lao thẳng vào Văn Trúc Ân, Văn Trúc Ân híp mắt lại, biểu tình có chút quái dị. Trong kiếm này hắn nhìn thấy vài thứ, Văn Trúc Ân lại phất tay áo lên, nhưng tay áo không thể xua đi kiếm này.
Văn Trúc Ân thuận tay đẩy, tay áo nát, Phương Khác thì giật lùi ra sau.
Sau đó Văn Trúc Ân đột nhiên cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Diệp Vu Thời đứng sau lưng Phương Khác dường như đã vẽ ra thứ gì đáng sợ.
“Thần phù!” Văn Trúc Ân kinh dị kêu lên.
…
Vệ Mâu Lưu dẫn Viên Kim và Trần Chử đến đại điện, sắc mặt hắn không tốt lắm, dường như vừa bị tin tức nào đó đả kích.
Ngay lúc này, một trận dao động cực lớn truyền đến. Linh lực trong không trung nhanh chóng tụ lại, như một đạo sấm đánh xuống.
Thoáng cái trời rung núi chuyển, một luồng máu tanh nồng nặc truyền ra.
Ba người đồng thời lùi lại.
Sau đó thế giới dường như tĩnh lặng trong thoáng chốc, trên mái hiên của tòa đại điện cao to bắt đầu rớt bụi. Sau đó càng lúc càng nhiều, đột nhiên cả vách tường cũng rơi bụi rào rạt, sau đó đột nhiên đại điện sụp đổ.
“Vương thượng!” Vệ Mâu Lưu kinh hô, phi thân vào đại điện.
Trần Chử và Viên Kim giật mình, Văn Trúc Ân ở bên trong, vậy Phương Khác và Diệp Vu Thời cũng ở trong. Bọn họ đã động thủ rồi sao?
Nhưng đập vào mắt họ chỉ là một đống đổ nát.
Lúc này, một phiến lá trúc từ trên một tảng đá bay lên. Sau đó một bó trúc mảnh ngoi lên từ trong đống đá.
Một nửa đại điện mọc ra trúc, những cây trúc này trong chớp mắt đã hình thành một rừng trúc. Sau đó tất cả đá đều bị đẩy ra, rồi nát thành bụi đá.
Dưới trúc bò ra rất nhiều yêu tu.
Sắc mặt Văn Trúc Ân vô cùng khó coi nhìn một góc của đống đổ nát. Hắn không ngờ Diệp Vu Thời phá nóc nhà là để mượn lực thiên địa đạo pháp hoàn thành thần phù của mình. Hắn đã xem thường họ rồi.