Đợi Tiêu Xương Thu cáo từ rồi, Hộ Lạc quả nhiên đến khiêu chiến đúng như Diệp Vu Thời đã nói. Vừa gặp mặt, hai người đều rất quái dị có mấy phần xung động. Kiếm của nhau đều kêu lên ong ong, khí tràng bài xích. Hai người đều nhìn thấy chiến ý trong mắt đối phương. Mắt Hộ Lạc sáng rực muốn đánh ngay một trận, Phương Khác ngẫm nghĩ vẫn là kiềm chế chiến ý trong lòng, dùng lời của Diệp Vu Thời để cự tuyệt Hộ Lạc.
Dù sao lúc này y còn chuyện quan trọng trong người, một trận đấu dốc hết sức không tiện tiến hành.
Hộ Lạc đầy thất vọng bỏ đi, Phương Khác đảo một vòng trong doanh trướng tựa như lều bạt. Doanh trướng này được ngăn thành hai gian, gian ngoài chỉ có một bàn gỗ và mấy cái ghế cùng trang bị trà nước. Gian sau càng đơn giản hơn, chỉ đặt một bồ đoàn trên khoảnh đất được khắc một tụ linh trận nho nhỏ cùng dán mấy lá bùa phòng vệ mà thôi.
Phương Khác vén y bào khoanh chân ngồi xuống. Nhắm mắt, tĩnh tâm.
Cảm giác được linh lực trong người không chút ngưng trệ vận hành mấy chu thiên, y chậm rãi đưa linh thức thăm dò ra tứ phía. Một sự thể nghiệm ‘thị giác’ huyền diệu, phản phất như thấy rõ ba trăm sáu mươi độ không góc chết triển hiện ra. Phương Khác tránh đi những doanh trướng còn có trận pháp, nhìn hết những chỗ còn lại.
Sau đó chiếu theo pháp quyết của Thông Huyền Kinh, từng chút một tụ tập linh thức. Đây không phải chỉ là thu nhỏ phạm vi linh thức bao trùm, mà đem linh thức chồng lại, trong phạm vi nhỏ tăng mạnh độ dày của linh thức. Từng lần từng lần, Phương Khác không ngừng khuếch trương, sau đó lại hội tụ. Cho đến khi có chút mệt mỏi mới chậm rãi thu hồi linh thức, mở mắt ra.
Y thử tính canh giờ, khẽ nhíu mày, đã qua hai canh giờ rồi, đây chính là đợi một lát của Diệp Vu Thời sao.
Hàm ý trong câu nói của Tiêu Xương Thu không phải y không nghe ra.
Ngẫm nghĩ, Phương Khác vén rèm lên, ngồi cạnh bàn rót trà cho mình.
Đợi bình trà cạn sạch. Phương Khác híp mắt, cười cười, quả nhiên vừa rồi không nên cự tuyệt lời khiêu chiến của Hộ Lạc. Y tùy tiện đặt bình trà rỗng xuống, đứng lên muốn ra ngoài.
Ai biết lúc này một cái bóng lóe lên trong doanh trướng, Ngô Thất xuất hiện trước mặt Phương Khác.
“Ngài là nói người đó là người của Tất Thập Tứ?” Phương Khác vô thức gõ gõ mặt bàn, người này không giống y suy đoán, mà Tất Thập Tứ trước đó không có giao thiệp gì với y tại sao lại phái người đi mai phục y?
“Ta thấy xương cốt người đó rất cứng, ngài làm sao cậy miệng gã?”
Trên gương mặt như chết cứng của Ngô Thất hiện một nụ cười dữ tợn âm lạnh. Đôi mắt luôn rũ xuống của ông nhìn chằm chằm Phương Khác, loại ánh mắt này như một con rắn lạnh lẽo bò qua người Phương Khác, khiến y híp mắt lại, tiến vào trạng thái phòng bị.
“Tra tấn nhiều năm như thế, đến tay ta còn có thể cứng đầu không có mấy ai.” Mí mắt Ngô Thất lại trùng xuống, chậm rì rì nói.
“Ta hiểu rồi. Đa tạ.” Phương Khác nói.
Ngô Thất khẽ gật đầu, lùi về sau hai bước, ẩn vào chỗ tối của quân trướng. Thân ảnh ảm đạm đi, Phương Khác chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên rồi không thấy ông ta nữa.
Phương Khác trầm ngâm một chút, người muốn giết y rất nhiều, nhiều vượt khỏi tưởng tượng của y. Lời nói bao hàm thâm ý của Ngô Thất tựa hồ muốn thức tỉnh y, nhưng tại sao lại là Tất Thập Tứ? Điều này vượt ngoài dự liệu.
Hơi nhíu mày, Phương Khác ra khỏi doanh trướng nói: “Chu Lập Đức, sắc trời đã muộn rồi, theo ta đến dự tiệc thôi.”
Chu Lập Đức nhìn mặt trời nghiêng về phía tây một cái, nội tâm hoàn toàn đơ ra, lúc này chỉ mới gần tối thôi mà. Sao sắc trời đã muộn rồi? Hơn nữa muốn dự tiệc cũng phải đến giờ hợi chứ? Này… đại nhân sao có thể trân mắt nói bậy tự nhiên như thế được?
Trong trướng chủ soái, bày một bàn tàn cục. Mấy mâm điểm tâm tinh xảo, hương thơm linh trà lan tỏa cả doanh trướng.
Mà Tất Thập Tứ lúc này đã cho lui tùy tùng, cùng Diệp Vu Thời đứng cạnh sa bàn giảng về đạo công phòng.
“Diệp sư đệ thực là thiên tài, ta đây không sánh kịp.” Tất Thập Tứ nhìn sa bàn nói, trong ngữ khí tràn đầy sự tán thưởng dành cho Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời mỉm cười đáp: “Tất thống soái quá khen, ta chẳng qua hơi hiểu chút da lông thôi, sao dám xưng thiên tài.”
Tất Thập Tứ cười tươi nói: “Sư đệ thật quá khiêm nhường, luận tu vi ngươi là nhân tài kiệt xuất đời trẻ tuổi của Côn Luân. Luận mưu lược, ngươi trợ giúp Tả Thần Sách Doanh ta đại thắng Chúc Cố Chi. Nếu đây mới chỉ là hiểu da lông, vậy ai mới có thể xưng thiên tài?”
“Quá khen rồi, lần này đánh lùi Chúc Cố Chi là nhờ mọi người hợp lực, không phải công của ta.” Diệp Vu Thời cong mắt, sau đó mang mấy phần áy náy nói: “Ta còn có chuyện muốn xử lý, chỉ sợ phải cáo từ rồi.”
Tất Thập Tứ nhướng cao mày nói: “Hả? Không biết chuyện của sư đệ có gấp không, nếu không gấp không bằng chúng ta lại đánh cờ nữa đi. Gần tối cùng ta đi dự tiệc nữa. Tiệc này là ta chuẩn bị cho ngươi… nghe nói Phương Khác và sư đệ giao tình không tồi, ta cũng đã mời y. Nghĩ chắc lúc này y đã đến dự tiệc rồi.”
“Không được.” Diệp Vu Thời mỉm cười nhìn Tất Thập Tứ nói: “Ta cùng Tất thống soái đồng thời đến dự tiệc không ổn thỏa.”
“Có gì không ổn thỏa…”
Tất Thập Tứ bước tới một bước nhìn Diệp Vu Thời, tươi cười nói, còn muốn ôn giọng khuyên giải một phen, lại bị Diệp Vu Thời ngắt lời.
“Làm phiền rồi, cáo từ.” Diệp Vu Thời mỉm cười.
Tất Thập Tứ nhìn đôi mắt đen kịt đó mà không nói ra được một câu níu giữ. Ngược lại cảm thấy đôi mắt ấy chứa đựng lãnh ý thấm tận tâm phế, bất cứ lúc nào cũng có thể phá khỏi mắt hóa thành sát ý.
Thoáng ngẩn người, hắn đã thấy Diệp Vu Thời bước ra khỏi doanh trướng. Tất Thập Tứ hồi thần mỉm cười, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng quá lạnh.
“Chậc, Tất thống soái này thật đủ quấn người. Sư huynh có mị lực không nhỏ nha.” La Tất thấy Diệp Vu Thời ra, nghênh đón nhỏ giọng nói.
Diệp Vu Thời dừng bước, nhìn La Tất.
La Tất tức khắc bịt miệng, vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời tiếp tục cất bước. La Tất nhìn hướng Diệp Vu Thời đang đi nói: “Đó là… Phương sư huynh vừa ra khỏi doanh trướng để người dẫn đi dạo trong quân doanh rồi.”
“Đưa linh thức ra nhìn không phải là được rồi sao? Tại sao…”
“Đệ cũng không rõ… hê, sẽ không phải là đá đổ bình giấm chua rồi chứ? Ai bảo sư huynh bị Tất thống lĩnh gọi đi cả mấy canh giờ.” La Tất đảo mắt, cười hi hi nói.
“Đá đổ bình giấm chua?” Diệp Vu Thời nhướng mày.
“Đúng đó, đúng đó.” Lúm đồng tiền bên má La Tất như ẩn như hiện, ra vẻ ngây thơ tự nhiên.
“Lần sau chuyện liên hệ với Triệu Lịch Duyệt giao cho ngươi rồi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
La Tất kinh hô, bước vội tới đuổi kịp Diệp Vu Thời: “Đừng mà, sư huynh. Chuyện liên lạc với loại nhiều tâm nhãn như vậy hoàn toàn không thích hợp với một thô nhân như đệ. Hơn nữa hắn còn là người của Phương sư huynh, chúng ta không thể không khách khí với hắn… lúc ở đại lục Hoang Mạc chúng ta đã bị vắt khô tất cả giá trị lợi dụng… quá hung tàn, còn hung tàn hơn cả bàn tính. Sao huynh có thể để đệ đi liên hệ với hắn chứ?”
Sư huynh, đệ biết sai rồi. Đệ sẽ không lắm mồm như vậy nữa không được sao?
Triệu Lịch Duyệt ở xa tận Côn Luận đột nhiên nhíu mày, nói với Trần Chử bên cạnh: “Ngươi đem sổ sách cho Phương sư huynh xem rồi sao?”
Trần Chử hoảng hốt, ngốc lăng.
“Sao nào? Ta đã giao phó mọi chuyện rồi, quên đưa sổ sách cho Phương sư đệ xem rồi, lẽ nào sau đó ngươi nói rõ tình huống của đại lục Hoang Mạc với Phương sư đệ chưa đưa sổ sách cho y sao?”
“Ta cho rằng ngươi đã đưa cho y rồi, ta liền không đưa.” Triệu Lịch Duyệt nói: “Ta đã nói, với tính cách của y tại sao không nhắc tới một câu nào về chuyện này. Hóa ra còn chưa biết.”
Triệu Lịch Duyệt cong môi cười: “Cái này không dễ xử rồi, nếu y không biết thân gia của mình hiện tại thế nào, dễ bị ‘đánh mất thân phận’ lắm. Phải biết, Tụ Linh các bây giờ đã mở khắp đại lục Hoang Mạc và đại lục Thanh Hoa rồi. Phe Phương Khác chúng ta, cái gì không nhiều chỉ có linh thạch nhiều nhất.”
“May là nhẫn chứa đồ ta đã đưa cho y rồi. Chỉ là… hy vọng y có thể xem qua một chút.” Trần Chử thầm thì.
Triệu Lịch Duyệt chớp mắt: “Ta thấy khó đây. Từ sau khi bế quan ra, ngươi không cảm thấy y càng giống một kiếm tu rồi sao? Y vật, linh khí này nọ cũng không thấy y xem trọng mấy. Mà một kiếm tu tốt luôn phần lớn không để tâm ngoại vật.”
“Ta vẫn nên mau đưa thư cho y thôi.” Trần Chử thở dài.
Triệu Lịch Duyệt đảo đảo mắt, cười nói: “Cũng tốt, nhắc nhở y, gặp phải một vài người đừng ngại dùng linh thạch chọi chết là được.”
Màn đêm buông xuống.
Bữa tiệc được an bài trong quân trướng.
Hai hàng bàn xếp bằng, tu sĩ tới tới lui lui bưng rượu và linh quả lên. Một bên ngồi tu sĩ lớn lớn nhỏ nhỏ của Tả Thần Sách Doanh, bên còn lại là đám người Diệp Vu Thời La Tất.
Doanh trướng rất lớn, ở phần đuôi còn bày chỗ ngồi cho đám Vương Lạc Dương. Nhưng bọn chúng đều có chút bất an, liên tục nhìn ra cửa.
Tiệc tối đã bắt đầu được một lúc. Phương Khác mới thong dong đến trễ, lúc này, những người khác đều đã nhập tọa. Lúc Phương Khác bước vào, đám Vương Lạc Dương mới thở ra một hơi.
Phương Khác được dẫn đến chỗ ngồi của mình, không quấy nhiễu người khác. Y được an bài ngồi ở vị trí chính giữa chếch xuống bên Tả Thần Sách Doanh, người bên cạnh đều là những gương mặt xa lạ.
Không khí rất náo nhiệt, Phương Khác nghiêng tai lắng nghe, nghe ra được Tất Thập Tứ cùng Diệp Vu Thời bàn luận về Chúc Cố Chi.
Mà đến lúc này Phương Khác mới thấy được Tất Thập Tứ bộ dạng ra sao.
Hắn ngồi ở vị trí chính giữa trên cùng, mặc y bào màu tím. Mặt như quan ngọc, sống mũi thẳng tắp… mắt như hoa đào. Nếu không phải biết có thể ngồi chỗ đó chỉ có mình Tất Thập Tứ, đại khái ai cũng cho rằng đây là cậu ấm, công tử nhà ai từ đâu chui ra. Vì hắn thật sự nhìn thế nào cũng ra không nghiêm túc, nhìn thế nào cũng không giống một thống soái.
Phương Khác nhíu mày, chậm rãi dời mắt. Nhìn sang Diệp Vu Thời ngồi phía trên nhất ở đối diện.
Diệp Vu Thời như có cảm giác, cũng nhìn qua, sau đó nhíu mày.
“Chúc Cố Chi có đại sư phù chú Liễu Tửu, Tả Thần Sách Doanh ta hiện nay cũng có đại sư phù chú Diệp sư đệ rồi. Diệp sư đệ thực sự giúp ta rất nhiều… Diệp sư đệ?”
Tất Thập Tứ vừa nói vừa dùng ánh mắt nóng cháy nhìn Diệp Vu Thời, chợt phát hiện ánh mắt Diệp Vu Thời không đặt trên người mình.
Tất Thập tứ nhíu mày rồi giãn ra, tươi cười nhìn hướng Phương Khác nói: “Đã nghe đại danh Phương Khác từ lâu, hiện tại được gặp quả nhiên là dạng nhân tài. Chẳng qua Phương Khác ngươi ung dung đến trễ thì phải phạt ba ly rượu mới được.”
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Phương Khác, mọi người tựa hồ đều mới phát hiện ra trong bữa tiệc có thêm một người. Nghe đến tên Phương Khác mới bắt đầu thầm thì to nhỏ.
“Thì ra đây chính là vị đệ tử chưởng môn đó… xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
“Y đến quân doanh làm gì?”