Đợi khi Phương Khác quay đầu, phát hiện Diệp Vu Thời đã điều chỉnh thế ngồi sống lưng thẳng tắp tư thái ung dung nhìn mình.
Phương Khác nhếch môi muốn mỉm cười, nhưng độ cong khóe môi cứ không ngừng mở rộng.
Diệp Vu Thời hơi nâng cằm, hai tay mở ra.
Phương Khác nhịn không được cười nhẹ một tiếng: “Còn muốn đệ nhào vào vòng tay hay sao?” Nói thì nói thế, nhưng Phương Khác đã nhào tới ôm eo Diệp Vu Thời gác cằm lên hõm vai hắn. Hai người cứ thế ôm nhau, thân mật khăng khít không lưu chút kẽ hở.
Qua một lát Phương Khác chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, vừa định nói gì đó.
“Trên người Diệp Vu Thời tại sao lại có khí tức của tộc Thương Lục?” Ngữ khí chất vấn lạnh cứng của Thái A lần này, Phương Khác chưa từng nghe qua.
“Cái gì?” Phương Khác sửng sốt hỏi lại.
Thái A khựng một chút, ngữ khí đã hồi phục bình thản hằng ngày: “Ngô muốn gặp Diệp Vu Thời.”
“Nếu hắn muốn gặp ta, nói với hắn ta không gặp.” Diệp Vu Thời ôm Phương Khác, dán vào tai y nhẹ giọng lên tiếng cùng lúc với Thái A.
Phương Khác giật mình, ngẫm nghĩ.
“Nhữ hỏi tại sao không gặp?” Thái A đột nhiên quay người, hắc bào tung bay.
Phương Khác không biết làm sao thở dài một cái, buông Diệp Vu Thời ra hỏi: “Hắn hỏi tại sao huynh không gặp hắn?”
Diệp Vu Thời mỉm cười đáp: “Hắn muốn gặp ta, ta liền để hắn gặp hay sao?”
Phương Khác chớp chớp mắt, cười với Diệp Vu Thời… y cảm thấy Diệp Vu Thời hình như khá bất mãn.
Diệp Vu Thời nhướng mày nhẹ gác một tay lên vai Phương Khác: “Mấy năm không gặp, A Khác vừa gặp huynh cứ nhất quyết nhắc đến chuyện cụt hứng hay sao?”
“Không phải, chỉ là Thái A…” Lời Phương Khác biến mất trong con mắt thấm hàn quang của Diệp Vu Thời, sau mới đổi giọng nói: “Hôm nay huynh đến là muốn cho đệ bất ngờ sao? Cảm thấy mấy năm không gặp huynh không thay đổi quá nhiều. Còn có…”
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, chậm rãi cong môi, trong mắt là ý cười ôn nhu.
“Nhữ…” Thái A nhíu mày, tựa hồ không biết nên nói gì với Phương Khác mới tốt.
Tiếp theo Thái A vận một pháp quyết, thân ảnh biến mất khỏi thức hải. Trong địa cung Tuyết Đỉnh sơn, Thái A trong Ngũ Hành Thần Hỏa trận chậm rãi mở mắt ra, tay bị xiềng xích nhanh chóng kết ấn sau đó điểm lên đường vân màu máu quái dị ở trán. Thoáng cái mái tóc màu bạc bay phất lên, hắc bào trên người cũng phồng lên.
Nhưng thần hỏa trong năm đỉnh cũng ầm ầm bùng lên, ập tới chỗ Thái A. Hắc y trên người Thái A không có bất cứ biến hóa nào, nhưng da thịt lộ bên ngoài hiện màu đen cháy, sau đó nhanh chóng trở lại trắng nõn, không ngừng chuyển đổi.
Thái A nghẹn hừ một tiếng, chán nản cúi đầu, khóe môi đầy máu.
“Phương Minh Viễn…”
Thật lâu sau Thái A mới yếu ớt nói: “Người cuồng vọng vô tri.”
Ngữ khí bình thản, sâu trong con mắt cũng không hề dao động, Thái A phất tay, tiếng xiềng xích vang lên. Hắn ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện vẻ phiền nhiễu. Trên thân Diệp Vu Thời có khí tức của tộc Thương Lục rất nặng, rõ ràng hắn từng tiếp xúc với người của tộc Thương Lục. Nhưng hắn lại không nguyện ý nói chuyện với mình.
Đối với tộc Thương Lục, Thái A không có nhiều tình cảm dư thừa. Nhưng Cốc Lương Thương có, loại tình cảm gần như chấp nhất thông qua ký ức của Cốc Lương Thương ảnh hưởng đến hắn. Cho nên hắn nhất định phải tìm được người của tộc Thương Lục, hoàn thành chấp niệm cuối cùng của Cốc Lương Thương. Nhưng Ngũ Hành Thần Hỏa trận vây khốn hắn, hắn ngay cả thần thức cũng không cách nào đột phá ra.
Mà Diệp Vu Thời đối với hắn có một loại địch ý khó hiểu. Thái A nghiêng đầu, nhớ tới những gì Diệp Vu Thời nói hôm đó, ghen tỵ và phẫn nộ.
Bên này sau khi Phương Khác phát giác Thái A không còn ở đó, lặng lẽ nói một câu xin lỗi, rồi thầm tán thưởng một câu rất thức thời. Bằng hữu không phải chính là vào lúc cần thiết thì phải hy sinh sao?
Qua một lát, quân doanh đã hiện ra trước mắt. Ở trước cửa quân doanh có mấy hàng người nghênh tiếp họ, Chu Lập Đức mắt sắc thấy được người duy nhất không mặc bạch y giáp đằng đứng ở trước nhất chính là Tiêu Xương Thu.
Sau đó Phương Khác liền nhảy khỏi xe ngựa, Chu Lập Đức giật mình trợn to mắt, hắn thấy Phương Khác xuống xe rồi đưa tay ra cho Diệp Vu Thời, hơn nữa Diệp Vu Thời cư nhiên tiếp nhận! Càng khó tin nổi là hai người cuối cùng cầm tay sóng vai đi tới chỗ Tiêu Xương Thu.
Đại nhân nhà hắn và Diệp Vu Thời là quan hệ gì?
Hắn chỉ biết bọn họ hình như rất thân với bên Diệp Vu Thời, hắn cho rằng chẳng qua là quan hệ hợp tác bình thường. Nhưng hai người này lại là loại quan hệ thân mật đó sao? Này, này, này sao có thể…
Đó là Diệp Vu Thời đấy! Tân tú giữa ban ngày của phái Côn Luân hiện nay, khuynh đảo một đống đệ tử.
Nhưng… Chu Lập Đức nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau, từ trong đó thấy được sự hài hòa mà người bên cạnh không cách nào xen vào. Khổng Du Thanh thì chỉ cười sáng tỏ, hắn đã sớm nói bầu không khí giữa hai người này không bình thường. Nhưng… Khổng Du Thanh vô thức cảm giác đùi phát đau – đau như mỗi lần tiểu sư muội đá hắn. Tình ý của tiểu sư muội chỉ sợ uổng phí rồi.
“Đại nhân thật lợi hại, ngay cả Diệp mỹ… khụ, Diệp sư huynh cũng bắt được.” Một đệ tử nói chuyện, trong lời tràn đầy ngưỡng mộ.
“Sao ngươi biết không phải là Diệp sư huynh bắt được đại nhân nhà chúng ta chứ?” Khổng Du Thanh vừa nghe thế không thèm suy nghĩ đã phản bác.
Hắn nhớ rõ cảm giác áp bức đáng sợ Diệp Vu Thời kia phát ra cùng dục độc chiếm với Phương Khác. Hôm đó hắn cảm giác dược Diệp Vu Thời động sát cơ với tiểu sư muội, chỉ vì một câu nói mà thôi.
Đám người Chu Lập Đức nhất tề nhìn sang Khổng Du Thanh. Khổng Du Thanh nhìn những đôi mắt mang theo dục vọng tìm tòi và nghi hoặc, bất giác lùi ra sau. Trong đó ánh mắt nhiệt liệt nhất chính là đám Hách Liên Đồng.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì hình như ngươi biết gì đó nhỉ?” Chu Lập Đức nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
Khổng Du Thanh cười gượng một tiếng: “Ta chỉ tùy tiện nói thôi, ta có thể biết cái gì được chứ…”
Lời vừa nói ra, áp lực đặt trên người hắn lập tức nhẹ đi. Mọi người bắt đầu kề tai thầm thì, Khổng Du Thanh nghe được ai đó nói một câu.
“Luận tu vi, nếu đấu một trận thư hùng, sư thúc của chúng ta có thể đánh thắng Diệp sư thúc sao?”
Lập tức một mảng an tĩnh, ánh mắt mọi người không tự giác đặt trên Phương Khác.
Chu Lập Đức thanh giọng ho một tiếng: “Không được bàn luận bậy bạ, chúng ta mau đi theo đại nhân vào thôi.”
“Tiêu sư tỷ.” Phương Khác chắp tay hành lễ.
“Phương sư đệ, đây là La Phó… Vương Dĩ An.” Tiêu Xương Thu trả lễ xong, dẫn Phương Khác chào hỏi với vài người, rồi dẫn Phương Khác đến doanh trướng đã chuẩn bị sẵn cho y.
Giữa đường có một tu sĩ cản mọi người lại nói: “Diệp đại nhân, thống soái của chúng tôi mời ngài đến doanh trướng, có chuyện cần thương nghị.”
Diệp Vu Thời gật đầu đáp ứng, rồi nghiêng sang nhìn Phương Khác: “Huynh đi trước, đợi lát sẽ đến tìm đệ. Hộ Lạc cũng ở đây, tính ra sẽ đến tìm đệ. Nếu hắn khiêu chiến thì đệ đừng đáp ứng, nếu hắn nhất quyết không tha đệ cứ bảo là ta nói thế.”
Phương Khác buồn cười gật đầu, buông tay ra nhìn Diệp Vu Thời quay người đi.
Tu sĩ đến thông báo vẫn không rời đi mà nhìn một vòng đám người Phương Khác, cuối cùng vòng lại Phương Khác: “Dám hỏi ai là Phương Khác Phương đại nhân?”
Mày Phương Khác nhẹ động, Chu Lập Đức tiến tới một bước: “Tìm đại nhân của chúng tôi có chuyện gì?”
Người đó cười cười, nhìn Phương Khác nói: “Thất lễ thất lễ, tại hạ mắt kém lại không nhận ra Phương đại nhân. Tối nay thống lĩnh của chúng tôi sẽ thiết yến cho Diệp đại nhân, đặc biệt lệnh ta mời Phương đại nhân đến dự.”
Nói xong người đó chắp tay hành lễ rồi cáo lui.
Phương Khác đảo mắt, như cười như không nhìn Tiêu Xương Thu. Tất Thập Tứ này ra uy không nhỏ đâu, thậm chí không thèm nể mặt Tiêu Xương Thu.
Tiêu Xương Thu lạnh lùng nhìn lại, sau đó như nghĩ đến cái gì, khóe môi lộ ra ý cười nói: “Tất Thập Tứ đối với Diệp Vu Thời thật sự là dùng lễ đối đãi, sao ta không biết trong quân doanh có chuyện gấp gì mà không cần ta tham gia lại đặc biệt gọi Diệp Vu Thời tới.”
Nói xong Tiêu Xương Thu hờ hững nhìn Phương Khác, lại thấy Phương Khác sắc mặt như thường. Tựa hồ không nghe ra được ẩn ý gì. Ngược lại mặt đám người Chu Lập Đức thì lại lộ ra mấy phần.
“Đa tạ sư tỷ thiện ý nhắc nhở.” Phương Khác cười đáp, theo Tiêu Xương Thu vào doanh trướng. Đám người Chu Lập Đức nghe ý Phương Khác đến doanh trướng khác an trí, còn Chu Lập Đức thì thủ bên ngoài doanh trướng.
Tiêu Xương Thu hơi hất cằm nói: “Đây chính là doanh trướng của ngươi, ta hạ quân lệnh sẽ không có ai vô cớ đến quấy nhiễu ngươi. Chưởng môn phái ngươi đến đây vì chuyện gì?”
Phương Khác lấy ra một thẻ ngọc, thẻ ngọc này nhìn thì bình thường, phía trên khắc hai chữ tiểu triện – Côn Luân.
Tiêu Xương Thu nhìn một cái, lùi về sau một bước chắp tay hành lễ. Thẻ ngọc này không bình thường như bề ngoài của nó, đây là thẻ ngọc của chưởng môn. Có thẻ ngọc này, trong một trình độ nhất định có thể sai khiến bất cứ ai trong môn phái. Tiêu Xương Thu cong mày liễu, chuyện này quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức đưa thẻ ngọc chưởng môn cho Phương Khác?
Tiêu Xương Thu lạnh mặt nhìn Phương Khác.
Phương Khác sờ mũi, cảm giác được Tiêu Xương Thu mất kiên nhẫn, không vòng vo nữa mà nói thẳng chuyện được giao phó, đương nhiên trong đó không bao gồm chuyện của Thái A.
“Hồ nháo! Mệnh lệnh này của chưởng môn quả thật là hồ nháo! Tù binh ở thành Thái An ngươi cho rằng dễ cứu vậy sao? Nếu thật sự dễ như thế thì đã cứu ra từ sớm rồi, còn cần đợi đến hiện tại hay sao? Ngươi có biết tù nhân đang ở chỗ nào không? Là trong quân doanh của phái Thái Hành! Trong quân doanh của Thái Hành ít nhất có không dưới hai tu sĩ trên kỳ nguyên anh tọa trấn.” Trên gương mặt lạnh lùng của Tiêu Xương Thu xuất hiện màu đỏ vì tức giận.
Tiêu Xương Thu thoáng cái nhìn sang Phương Khác, hai mắt sắc bén như kiếm, nàng nói: “Ngươi và chưởng môn đã thương nghị được phương pháp?”
Phương Khác gật đầu, tay chấm nước trà viết lên bàn một chữ Tiêu.
Tiêu Xương Thu trừng mắt nhìn chữ Tiêu đó, cho đến khi vết nước biến mất, nàng mới chậm rãi nói: “Này không được, hai năm trước chúng ta không thỏa hiệp, hôm nay sao có thể thả hổ về rừng.”
Phương Khác mỉm cười nói: “Nếu hổ là hổ giả…”
Tiêu Xương Thu ngước mắt nhìn Phương Khác.