*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Trước đây để quảng cáo này đạt đến mức hoàn hảo, Ân Thiên Thiên không chỉ chỉnh sửa quảng cáo nhiều lần, ngay cả nhϊế͙p͙ ảnh gia, địa điểm quay, người mẫu đều do cô đích thân xác nhận, trong trường vốn có nhϊế͙p͙ ảnh gia, nhưng lúc đó Ân Thiên Tuấn nói muốn cho Ân Thiên Thiên một món quà nên đã tự cung cấp cho cô, thật không ngờ bây giờ lại trừ vấn đề này ra.
Trưởng khoa có vẻ cũng bắt được trọng điểm, chợt ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, vội vàng hỏi: “Ân Thiên Thiên, em có thể gọi người mẫu đến không?”
Vì nhϊế͙p͙ ảnh gia không xuất hiện trong cảnh nên dù xuất hiện, có giả mạo cũng không ai nhận ra được, địa điểm thì ở phòng tắm khách sạn bình thường, duy chỉ có người mẫu có thể nhận ra! Nếu nhà thiết kế tìm đến, chắc chắn cô ấy sẽ biết!
Đào Ninh cũng mang theo vẻ mong đợi nhìn về phía Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh bên cạnh cũng căng thẳng đến mức sắp ngừng thở.
Ân Thiên Thiên bất lực nhíu mày nhìn ba người Trần Tú đối diện, nhìn dáng vẻ của Trương Mai đoán chừng cô ta cũng không biết còn có cách giải quyết như thế, nhưng bây giờ cô cũng không thể đưa người mẫu đến, đành nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không thể, người này là người Nga, quay xong quảng cáo đã về nước rồi, hiện tại tôi cũng không liên lạc được.”
Một câu nói khiến trái tim đang treo lơ lửng của ba người Trần Tú trở về vị trí, mỉa mai nhếch môi nói: “Hừ, bản thân không có cách nào chứng minh thì đừng nói nhiều như vậy, quảng cáo này vốn là của Trương Mai, cô tranh giành gì đây? Phải biết rằng, nơi quay quảng cáo chính là “Nocturne” của thành phố T!”
Ân Thiên Thiên vốn dĩ cũng muốn nói, nhưng bây giờ các cô đã nói địa điểm ra, Ân Thiên Thiên lại nói thì khó tránh khỏi hiềm nghi, chỉ có thể tức giận không nói lời nào, trong lòng lo lắng không thôi!
Làm sao đây? Làm sao đây?
Rốt cuộc cô nên chứng minh sự trong sạch của mình như thế nào?
Cảnh Liêm Uy, tôi nên làm gì bây giờ?
Bỗng nhiên, trong đầu nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông ấy khiến trái tim của Ân Thiên Thiên lập tức bình tĩnh lại.
Ân Thiên Thiên nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, trong đôi mắt không còn sự lo lắng và khẩn thiết, chỉ bình tĩnh nhìn Trần Tú, Lý Giang và Trương Mai đối diện, nói rành rọt: “Tôi nói một lần cuối cùng, quảng cáo này là của tôi, là tôi tốn công sức suốt ba tháng, dựa vào năng lực của mình làm ra, từ ý tưởng thiết kế ban đầu đến khái quát toàn thể, thậm chí chọn người mẫu và quay hình đều do bản thân tôi lo liệu, cô muốn nói quảng cáo này là của cô, được lắm.”
Nói đến đây, toàn bộ người trong phòng làm việc đều yên lặng như đang chờ Ân Thiên Thiên nói một câu “Bỏ đi”, hoặc thừa nhận quảng cáo này là cô ăn cắp của Trương Mai, thật không ngờ, Ân Thiên Thiên lại nói như thế.
“Vậy thì chúng ta gặp nhau trên tòa.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói, biểu cảm vô cùng ung dung: “Đồ của Ân Thiên Thiên tôi cho dù bị hủy, cũng sẽ không để người khác chiếm lấy dù chỉ một phần!”
Đào Ninh thót tim, mới vừa rời khỏi ống kính truyền thông, bây giờ Ân Thiên Thiên lại muốn ra toà, vậy thì không cần nhiều lời, cho dù sau này Ân Thiên Thiên gả cho một gia đình bình thường đi nữa, cũng sẽ phải chịu sự chê trách! Theo bản năng, Đào Ninh duỗi tay nắm chặt tay Ân Thiên Thiên, khẽ gọi một tiếng: “Thiên Thiên!”
Ân Thiên Thiên quay đầu cho Đào Ninh một ánh mắt yên tâm, lập tức quay lại nhìn về phía trưởng khoa, nói: “Trưởng khoa, xin thầy b