Chờ Khuất Diễn Trọng chăm chỉ như con ong mật quét dọn trong ngoài sạch sẽ xong, Tống Sanh đã ngủ gật trên sô pha mềm mại, trên người còn có cái chăn màu xám anh đắp cho cô.
Ở thời điểm như vậy, sự chênh lệch tuổi tác biểu hiện rất rõ, so với Khuất Diễn Trọng lớn hơn bảy tuổi vừa thành thục lại ổn trọng, Tống Sanh giống hệt một đứa trẻ cần chăm sóc, tuy không cùng quan điểm về việc nhà cửa nhưng giữa hai người hoàn toàn không có sự bất hòa. Đương nhiên, chỉ riêng đối với cô anh mới là người đàn ông ổn trọng đáng tin cậy như vậy.
Thời điểm ở chung với người khác, bất luận là nam hay nữ, anh đều bài xích bọn họ, cứng nhắc như cục đá. Trong mắt những người khác giới, Khuất diễn Trọng chính là người đàn ông không thiếu thứ gì trừ sự kiên nhẫn.
Tống Sanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy Manh Manh nhà mình ngồi ở một đầu sô pha đang nghiêm túc nhìn cô, cũng không biết đã như vậy bao lâu rồi. Cô theo bản năng cười ngây ngô, sau đó như con sâu vặn vẹo, mấp máy trượt về phía anh, lại nhấc đầu thoải mái tựa lên đùi người đàn ông.
Khuất Diễn Trọng cúi đầu nhìn Tống Sanh cười hì hì, vươn tay vén mớ tóc hỗn độn của cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán. Anh vừa lui, Tống Sanh liền thuận thế leo lên, vừa xoay người liền nhanh nhẹn bò dậy ấn anh ra sau chỗ tựa của sô pha, bày ra vẻ "Một nụ hôn cần báo gấp mười lần", từ trán tới mắt tới chóp mũi, chỗ nào cũng hôn một cái.
Hôn xong, cô liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, giấc ngủ trưa này của cô khá dài, cho nên trời đã không còn sớm. Đêm qua vì một mình ngủ nên cô ngủ không ngon, hiện tại biết Manh Manh đang ở cạnh, cô đương nhiên sẽ ngủ lâu một chút.
Người vừa bổ sung tinh lực là Tống Sanh ngồi dậy, cầm tay Khuất Diễn Trọng, xoa bóp cánh tay, sau đó lại chạy ra sau đấm lưng cho anh: "Manh Manh có mệt không? Em xoa bóp cho anh nhé."
Sức lực Tống Sanh rất lớn, cũng không biết một cô gái như cô lấy đâu ra nhiều sức như vậy, từng tiếng thùng thùng vang lên, có lẽ chỉ mỗi mình Khuất Diễn Trọng mới không thay đổi sắc mặt.
"Tối nay muốn ăn cái gì?" Khuất Diễn Trọng tiến hành thông lệ dò hỏi thực đơn bữa tối.
"Muốn ăn khoai tây hầm thịt, muốn ăn tôm cay, muốn ăn cá chua cay, muốn..."
"Anh biết rồi." Khuất Diễn Trọng cầm tay Tống Sanh, xoay người cô lại, "Còn cả rau xanh và cà rốt."
"Không..."
"Bắt buộc ăn."
"Được rồi, vậy anh đừng nấu chung mấy món kia với rau xanh và cà rốt, em liền ăn."
Khuất Diễn Trọng vốn không quá để ý tới hương vị đồ ăn, nhưng nề hà cô bé kén ăn bên cạnh, vốn dĩ chỉ có trình độ làm cơm nhà, trù nghệ của Khuất Diễn Trọng đã tăng lên một bậc.
Kệ sách nhà bọn họ có tới mấy cuốn bách khoa toàn thư, trong đó có mấy cuốn về nấu nướng, đoạn thời gian gần đây Khuất Diễn Trọng thường lấy ra xem. Mỗi tối sau khi ăn cơm, ngoại trừ xem những cuốn sách chuyên ngành Tống Sanh không thể hiểu thì anh đổi thành nghiên cứu lĩnh vực này.
Bình thường lúc Khuất Diễn Trọng đọc sách, Tống Sanh đều ngồi bên cạnh, chỉ cần xem hình ảnh trong sách lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, cô đã chảy nước miếng.
Mặc cả một hồi, hai người quyết định đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn. Chỉ là vừa đứng dậy, Tống Sanh bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà hét lên, tiếp theo liền dùng vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn Khuất Diễn Trọng: "Manh Manh, khi nãy em đang cùng biên tập bàn bạc công việc, sau lại chạy ra ngoài, ta hình như vứt bỏ cô ấy một mình ở đâu đó rồi. Thôi xong thôi xong, làm sao đây, em nhất định bị cô ấy mắng chết, tiền lương của em còn ở bên kia, nhìn thấy anh em vui quá, căn bản quên mất chuyện đó." Tống Sanh vừa nói vừa dậm chân.
Than khổ xong, cô hấp tấp chạy tới máy tính: "Manh Manh, chờ em một chút, em phải liên hệ với cô ấy trước đã.
Khuất Diễn Trọng bị buông ra biểu cảm có chút kỳ lạ, anh lẳng lặng lấy di động, phát hiện mấy tin nhắn chưa mở ra đọc. Anh gọi điện qua đó, đầu bên kia liền truyền tới một giọng nam: "Khuất, cảm ơn trời đất, cậu cuối cùng cũng nhận điện thoại, cuộc hẹn buổi chiều cậu không tới, có phải xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Trên thực tế Khuất Diễn Trọng cũng cảm thấy bản thân thật khác thường, trí nhớ của anh trước nay rất tốt, cơ hồ chưa từng quên chuyện gì, nhưng lúc này anh xác thật đã quên một cuộc hẹn Chiều nay, anh vốn hẹn trước với bác sĩ tâm lý Daniel của mình, nhưng vì bất ngờ gặp được Tống Sanh, chuyện này không biết thế nào đã bị anh vứt ra sau. Nếu không phải vừa rồi Tống Sanh nhớ tới người bạn bị bỏ quên, hiện tại anh có lẽ cũng không nhớ tới cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý.
Anh im lặng một lúc, sau đó lại dùng ngữ khí bình thường đáp: "Có chút chuyện ngoài ý muốn, cuộc hẹn đổi sang chiều ngày mai, xin lỗi."
Chờ anh ngắt máy, điện thoại bỗng nhiên hiện lên dãy số lạ, đồng thời tiếng của Tống Sanh truyền tới: "Manh Manh, đó là điện thoại của bạn em, anh giúp em nhận máy một chút." Cô ảo não sờ đầu, dùng bộ dáng đáng nhiên anh, trong lòng vô cùng chột dạ.
Khuất Diễn Trọng nhìn cô rồi nhận máy, từ đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nữ bừng bừng khí thế: "Họ Tống kia, sao cô dám vứt lão nương một mình ở ngoài phố hả? Tôi đây xách đồ tới sắp gãy tay rồi nè! Cô rốt cuộc có muốn quay lại không? Có muốn tôi cho cô lưu lạc đầu đường xó chợ không hả?"
Khuất Diễn Trọng lên tiếng: "Chào cô."
Giọng nữ bên kia lập tức im bặt, xuất hiện một sự trầm mặc khả nghi. Khuất Diễn Trọng chính là loại người đàn ông vừa mở miệng liền mang tới không khí tẻ ngắt, ngữ khí giống hệt tính cách của anh vậy, nó luôn luôn mang sắc thái nghiêm trọng bài xích.
Ngọc Khúc ở bên kia hoàn hồn, cô nhóc Tống Sanh kia tới đây quả nhiên là để theo đuổi đàn ông. Khuất Diễn Trọng quả nhiên là tấm chắn của Tống Sanh, nói chỉ vài câu đã khiến Ngọc Khúc phải tìm người mang đồ của cô tới, không dám từ chối một lời.
Nhìn điện thoại đã tắt, Tống Sanh thở phào một hơi, nhưng sau đó cô liền cảm thấy bản thân thật thê thảm. Cuối cùng cô nhào tới Khuất Diễn Trọng, bắt anh cõng mình tới siêu thị.
Khuất Diễn Trọng đẩy xe ở phía trước, phía sau còn vác theo một người đi mua đồ, tính tiền, dọc đường thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Thời gian dùng bữa tối không có ai quấy rầy, Tống Sanh dùng mỹ nhân kế để từ chối ăn rau nhưng không thành công, hiện tại chỉ đành ngoan ngoãn ăn hết. Còn về cà rốt, Khuất Diễn Trọng đã nghiền nát trộn chung với đồ ăn, cả bàn cơ hồ đều bị Tống Sanh ăn sạch.
Ăn uống no đủ xong là tới thời gian bạch bạch, Tống Sanh hùng dũng xuất quân đi tắm, sau ở trong phòng tắm gọi điện cho Khuất Diễn Trọng bên ngoài. Tuy không biết vì sao chỉ cách một cánh cửa mà Tống Sanh phải gọi điện nhưng anh vẫn bắt máy, lập tức nghe đầu bên kia truyền tới một câu mời gọi: "Ông chủ, có cần phục vụ không? Em eo thon chân dài ngực đầy đặn đây!"
Khuất Diễn Trọng dừng một chút: "Không cần."
"Hả?" Trong phòng tắm, Tống Sanh cầm điện thoại trợn mắt, kịch bản này không đúng, Manh Manh nhà cô sao lại không làm theo kịch bản, thời điểm tình thú này không phải nên nói tới làm một phát sao? "Ông chủ, ông suy nghĩ lại đi, không cần tiền mà, đừng bỏ lỡ cơ hội này."
"Không cần." Người đàn ông vẫn tàn nhẫn từ chối.
Tống Sanh không chơi nữa, cô dập máy quyết định dùng bá khí của đế vương đi cường đoạt nam sinh kia. Ai ngờ vừa mở cửa, có người đã đứng sẵn đó trực tiếp chặn ngang, ôm cô lên giường trên gác mái.
"Tôi đã có vợ, không cần người khác phục vụ." Anh vừa nói vừa cởi quần dài và áo sơ mi.
Trong bóng đêm dịu dàng, nụ hôn của cô cùng người đàn ông kia càng dịu dàng hơn.
Người đàn ông này luôn có sự ôn nhu khác hẳn bề ngoài, dễ như trở bàn tay mà khiến cô đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác gần anh trong gang tấc, phảng phất là một đôi mắt sâu thẳm, nơi đó chứa đầy thâm tình. Tay anh mơn trớn cơ thể cô gái khiến cả người cô run lên. Bình thường không nghe thấy, tiếng thở dốc của anh chính là thuốc thôi tình hữu dụng nhất, lập tức có thể khiến cả đồng cỏ rực cháy lên.
Tống Sanh dây dưa một hồi với anh, cùng anh dán vào nhau thật chặt, hi vọng chính mình và đối phương hoàn toàn hòa thành một thể, không bao giờ tách rời.
Nói không rõ sự thỏa mãn của thân thể và tâm linh, hai người như khúc gỗ trên nước lúc nổi lúc chìm, như bèo trôi bị nước chảy qua cọ rửa, chỉ có thể nắm chặt đối phương. Khoái cảm quét qua mỗi góc cơ thể, thậm chí là nội tạng, mỗi một tế bào... Trên thực tế ở thời điểm này không rõ nơi nào thoải mái nhất, chỉ biết mỗi lần chạm vào cả người đều tê dại.
Cái ôm này thuộc về người mình yêu, anh ấy và mình đều có cảm xúc giống nhau. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô liền muốn tất cả không bao giờ ngừng lại, cứ như vậy mà vĩnh viễn hạnh phúc.
Lúc mọi thứ kết thúc, Tống Sanh vuốt ve sống lưng đầy mồ hôi của anh, khung xương đó rõ ràng rất đẹp. Cô vừa sờ vừa nhịn không được mà ngửi ngửi mùi trên người anh, sau đó cười cười, dùng giọng khàn khàn mà nói: "Em thấy người Manh Manh rất thơm."
Chỉ một câu đơn giản, cô liền cảm thấy thứ an tĩnh kia lại có động tĩnh. Người đàn ông ôm cô khẽ giật giật, phảng phất như quên đi thói ở sạch của mình, ngẩng đầu liếm mồ hôi trên chóp mũi cô, nói: "Lần nữa."
Vì thế, có tình nhân trong đêm, thời gian luôn rất dài.
A, buổi sáng cùng dài như vậy. Hiện tại chỉ cần có thời gian ở chung, mỗi buổi sáng Khuất Diễn Trọng đều kéo Tống Sanh cùng chạy bộ, nhưng nơi vận động sáng nay lại đổi thành trên giường lớn. Vì vậy cho dù thay đổi cách vận động, hai người bọn họ cũng không hề cẩu thả, hoàn toàn không lười biếng.
Ăn sáng xong, bọn họ ra ngoài đã là 10 giờ. Khuất Diễn Trọng thuê xe đạp hai người, dẫn Tống Sanh tới thăm trường đại học HAR của mình, nơi đó khá gần nhà của bọn họ, cho nên chỉ đi vài phút liền tới.
Sân trường rất lớn, sinh viên bên trong thỉnh thoảng sẽ lạc đường, nhưng với trí nhớ siêu phàm của Khuất Diễn Trọng, đường đi không còn là vấn đề, cho dù đã ra trường nhiều năm nhưng anh vẫn nhớ rành mạch. Khuất Diễn Trọng mặc bộ đồ màu lam của biển sâu cùng Tống Sanh mặc bộ đồ thể thao màu xanh trời, vừa nhìn liền biết quan hệ, bọn họ đạp xe rêu rao khắp nơi thu hút không ít ánh mắt của người nhìn.
Ban đầu Tống Sanh còn tưởng bản thân quá nổi bật chọc tới ánh mắt của các chiến sĩ kia, nhưng sau quan sát một chút, cô phát hiện những người này đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Manh Manh phía trước. Cô đang cảm thấy khó hiểu, mãi tới khi thấy một cái bảng hiệu mới hiểu đây là chuyện gì.