Khi đó, cô là một cô cảnh sát mới vào nghề còn anh là một bác sĩ nổi tiếng với căn bệnh ưa sạch sẽ. Ngày đầu tiên gặp mặt hôm ấy, khi cô đưa bàn tay dính đầy bụi bẩn, mồ hôi vì đuổi bắt một tên trộm đến nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, anh đã không nổi nóng, không tức giận cũng không nói lấy một lời. Cô có lẽ là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất đối với anh.
Khuất Diễn Trọng là con người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng. Anh không bao giờ tiếp xúc với ai quá gần, cũng không để ai có cơ hội đến gần mình. Trước đó, có một nữ sinh muốn làm quen với anh, chỉ kéo nhẹ tay anh một cái liền bị anh lấy dao phẫu thuật rạch mất một lớp da mỏng. Là một thiên tài như vậy nhưng tính cách của anh lại quá dị hoặc, xa cách. Ấy vậy, khi đứng trước cô, con người anh lại trở nên ấm áp, dịu dàng đến lạ thường.
Người ta vẫn thường gọi anh là thiên tài nhưng không ai biết, đằng sau hai chữ “thiên tài” ấy, anh lại là một kẻ sát nhân khát máu. Anh có thể giết chết một người bất cứ lúc nào, không nương tay, cũng không thương cảm với họ. Nhưng ở cô, anh cảm nhận được sự chân thành, sự dịu dàng rất đặc biệt. Có lẽ, anh đã yêu cô mất rồi. Đến cuối cùng thì anh vẫn có tình cảm, có bản chất của một con người bình thường.