Sau khi nghe những lời nhận xét đau lòng của lũ bạn,tôi ra quyết định tập hát vào những thời gian rảnh......Nhưng mà thật sự tôi rất kín lịch
7 giờ đến 11 giờ 25 tôi đi học. Về Đến nhà 12 giờ ăn trưa 15 phút sau đó lên giường ngủ đến 5 giờ chiều. Lại ăn cơm,sau đó chơi game hoặc sang nhà Minh phá đến 9 giờ,đi ngủ.......Thật sự kín lịch không có chỗ nhồi nhét vào nữa,hizzzz bỏ cái nào được đây,khó nghĩ ghê.
Cuối cùng chỉ còn cách hát vào lúc sang nhà hắn đập phá.....hahahaha quá thông minh.
6 giờ 30 phút tối,tôi sang nhà hắn, lúc Này Minh đang ngồi xem tivi,tôi đi vào ngồi xuống chiếc ghế sofa dài chỗ ngay bên cạnh hắn, tiện tay cầm chiếc bánh quy trên bàn cho vào mồm nhai.Minh quay sang nhìn,tôi nói với hắn
-quyết định rồi cậu là người phản đối đầu tiên,vậy thì tôi sẽ thay đổi cách nghĩ của cậu về giọng hát vàng của Linh tôi đây..:D
Hắn có dự cảm chẳng tốt lành gì,cẩn trọng hỏi
-bằng cách gì
Tôi vỗ ngực tự hào nói
-từ hôm nay trở đi ngày nào tôi cũng hát cho cậu nghe,đến khi cậu thay đổi ý nghĩ mới thôi, tôi sẽ mượn nhà cậu để tập hát
Đúng lúc đó Hoàng Nhật đang xách va li quần áo đi vào nhà, nghe tôi nói vậy Nhật hoảng hồn,cười trừ dơ tay chào tôi với Minh,cậu ta nói
- Minh thời gian này khổ cho cậu rồi, tôi đi dọn sang nhà thằng Lâm ở tạm vài ngày,sau lễ khai giảng sẽ quay lại,tạm biệt bạn bè tốt,yên tâm đi tai cậu bị làm sao tôi sẽ mời bác sĩ thật giỏi chữa trị cho cậu, đi đây
Tôi sững người bởi những lời nói tổn thương của tên Nhật kia, chạm thật sâu sắc vào nỗi đau bản thân, bực dọc quát
-cậu tốt nhất nên lượn thật xa cho nước nó trong, ai hát cho cậu nghe đâu mà bình phẩm
Minh chen vào nói
-tôi cũng muốn giống tên kia,thật sự không cần cậu ưu ái hát cho nghe mỗi ngày đâu
Tôi kiên quyết phản đối,muốn trốn cũng không được bởi hắn là người đàn cho tôi hát.Mà có vẻ tôi chưa kể cho mọi người nghe nhiều về Minh thì phải,hắn thực ra rất giỏi đàn gita điện,vi ô lông, piano nữa,không chỉ thế hắn còn hát rất hay,chắc chắn là hay hơn giọng ca của tôi gấp vài lần.
Sau nhiều giờ suy nghĩ tôi quyết định hát bài Là tự em đa tình của Hồ Dương Lâm,chí ít tôi đã từng đi học một khóa Tiếng Trung. Với cả nếu có đoạn tôi nhớ nhầm hoặc hát sai chắc chắn mọi người sẽ không nhận ra,=]]]* ý đồ cả. Thật sự mà nói giọng tôi cũng khá,nhưng những lúc kéo dài lời thì hơi khó nghe một chút....
Nhiều lần hát quá đà hắn dạy mãi tôi cũng không xửa được,khiến hắn khổ tâm không ít.
Minh thở dài,ngồi xuống cạnh tôi cậu hỏi
-có cần tôi đây hào phóng hát song ca cùng cậu không
À tôi vừa nghe hắn nói gì vậy, chẳng lẽ tra tấn tai bằng giọng hát của bản thân nhiều quá mức, khiến tôi cũng bị ảnh hưởng luôn sao. Nghĩ một lát Tôi cẩn thận hỏi lại
-cậu vừa nói hát cùng tôi,thật sao?????
Hắn gật đầu trả lời
-ừ chắc chắn đấy
Tôi cao ngạo tự đề cao bản thân lên tận trời mây
- hahaha cuối cùng cậu cũng nhận ra tài năng của tôi rồi đúng không, biết mà người năng lực đầy mình như tôi có ai không bị khuất phục
Đang có cảm xúc lâng lâng bay bổng,vậy mà hắn nói cho một câu mất hết cả cảm xúc, câu đó chặn họng tôi,cậu nói
-xuống đi cô nương,bay cao quá rồi đấy,suốt ngày mơ tưởng, tất nhiên tôi sẽ hát song ca cùng cậu, nhưng đó phải là ngày chiếu tập cuối của bộ phim cô dâu 8 tuổi * theo dự định thì bộ phim có thể kéo dài vài năm là ít hoặc đến chục năm gì đấy*
????Cậu ta đang đùa tôi ư, không muốn hát cùng thì nói đại đi bày đặt,làm người khác tụt hứng. Con người này quả là đáng ghét hết sức,lúc nào cũng thích trêu chọc tôi, chẳng lẽ đó là thú vui tao nhã của hắn à????
Bỏ qua lời nói đùa của hắn, tôi chợt nhớ ra mục đích còn lại khi sang nhà hắn ngày hôm nay.
- xời tôi đây độ lượng không chấp cậu, hì hì cho tôi mượn cái tai nghe vài hôm,dạo này tiêu nhiều quá cháy túi nên chưa mua được
-muốn mua tai nghe thật sao,đơn giản lắm
Hai mắt tôi sáng bừng
-thật sao cách gì,cậu định cho tôi vay à
- chỉ cần cậu bán máy đi rồi mua tai nghe là ok, =]]]*bán xong cái máy mua chục cái tai nghe còn được,tin tôi đi
Hizzzz lại thế nữa,đúng là tôi không nên quá tin tưởng vào mấy lời nói của cậu ta,lừa tình hết sức,làm tôi tưởng bở rằng hắn nghĩ cách hộ,ai ngờ bản tính khó đổi, hắn chỉ nghĩ cách trêu tôi là nhanh.
-mua chục cái tai nghe xong tôi lại sang mượn máy cậu về dùng vài năm nhá
Minh nhún vai thản nhiên nói
-cần gi.....bán chục cái tai nghe kia, lại mua máy điện thoại là được rồi ngốc thế
-hizzzz biết ngay mà,cậu chả nói được ý tưởng gì hay ho
Ngồi một lúc hắn buồn chán,rảnh rỗi đi làm bánh ăn. Mùi bánh Minh làm thơm phức,dẫn đường cho đứa ham ăn là tôi đây đến với căn bếp yêu thương. Tôi cầm vào chiếc bánh có kem socola phủ lên,cho vào mồm....chỉ một từ khiến tôi nhận xét hoàn hảo về chiếc bánh kia....nóng.....hắn ôm bụng cười nhìn tôi nói
-đồ hậu đậu,cậu đúng là cái đồ chỉ biết ăn mà không biết làm
Thổi phù phù mãi cái lưỡi mới từ từ giảm bớt nhiệt, mắt hơi đỏ,tôi bĩu môi
-còn hơn cậu là cái đồ chỉ biết làm mà không dám ăn, thảm hại thật
Minh lên tiếng
-cậu thấy tôi không dám ăn lúc nào,mắt bị mù chắc đang ăn đây không nhìn thấy à
Tôi câm nín,nghiến chặt răng không phản bác lại được, ước gì tôi iq cao thêm một chút, nhưng mà nghĩ lại thì nếu lúc nào tôi cũng nói lại được Minh, có vẻ cuộc nói chuyện của chúng tôi không hứng thú là mấy.....
Cuối cùng cũng xong mấy buổi học nhạc, những ngày qua thật vất vả cho hắn rồi:D.Không biết là hôm biểu diễn sẽ thế nào đây,mong là viên mãn