I Miss You, Best Friend

Chương 16

Tôi vừa bước vào lớp,còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng một đứa bạn trong lớp gọi,đó là Nhi người giữ vai trò phụ trách phần quản ca trong lớp,cô ấy khá dễ thương,chiều cao tuy có 3m bẻ đôi nhưng đổi lại cô nhóc có giọng hát nhẹ nhàng dễ nghe, đang định cười hỏi xem cô cần gì,thì Nhi đã hớn hở khoác vai tôi nói trước

-Linh Linh, cậu được phân công hát một bài trong ngày khai giảng năm học sắp tới đấy,hãnh diện không????

-cái gì, tớ là đang nghe nhầm sao...

Nhi cười híp mắt nói

-bạn rất tỉnh nghe nhầm gì đâu,đó là sự thật 100% không chút giả dối

đứa con gái chưa từng tham gia một hoạt động nào của trường như tôi,thì làm sao có thể được chọn vào đội văn nghệ trường????

Tôi nghi ngờ nhìn Nhi

-tất cả mọi chuyện là do cậu sắp đặt đúng không, nói thật đi còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật

Nhi cười dịu dàng giọng khẽ khàng biện minh

-thật ra thì không phải riêng tớ đâu,cô chủ nhiệm cũng có ý định đó rồi mà,tớ xin thề chỉ cho thêm chút mắm muối vào thôi hì hì.....

Tôi dơ tay lên tạo thành nắm đấm trước mặt Nhi, cô nhóc cười cười dơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng,sau đó chạy vù đi mất.


Nếu tính cả lần dậy sớm bất ngờ kia nữa thì hôm nay tôi đã gặp phải hai truyện sốc nhất trong 17 năm qua.Nhớ không nhầm thì tôi chỉ đi hát lúc còn bé xíu,tầm 3,4 tuổi, đó Cũng là truyện lâu lắm rồi, giờ bảo tôi đi hát tôi thật chưa thuộc bài nào vẹn toàn,haizzzz hát á....giết tôi đi còn hạnh phúc hơn.

Ngồi trong giờ học 5 tiết đầu óc tôi toàn để trên mây, nghĩ đến đau cả đầu cũng không ra bài để hát,chẳng lẽ hát bài cháu lên ba??? hay Chú ếch con á....ây gu đảm bảo lên nhạc nền thôi,thì tôi cũng đã được tỏa sáng khắp sân khấu rồi,khán giả ở dưới chắc được một phen cười chảy cả nước mắt mất,có vẻ không mấy khả thi.Mà từ chối không đi cũng không thể,cô lớp tôi rất bảo thủ một lời đã quyết tuyệt đối không thay đổi.

Đột nhiên tiếng của Minh vang vảng bên tai

-này lợn về thôi,định ở lại đến bao nhiêu giờ nữa,cậu mà không đứng lên nhanh tôi đi trước đấy

Giật mình thoát khỏi suy nghĩ ngước lên nhìn hắn, vẫn cái vẻ mặt đáng ghét kia,tôi quay đầu lại nhìn lớp trống không,cuối cùng cũng mở miệng thắc mắc

-ồ mới đây đã ra chơi rồi sao??? Mà tự nhiên lớp mình lại thích đi căng tin tập thể à

Minh thở dài,dùng hai ngón tay cốc mạnh vào đầu tôi,nhíu mày nói

- Cậu vừa từ hành tinh khác trở về????̀,lớp nghỉ hết rồi còn mỗi bọn mình ở lại, tôi ngồi đợi cậu cũng có được 31 phút thôi -cái gì 31 phút á, sao không gọi tôi sớm hơn

-tôi đây gọi cả chục câu rồi có ăn thua gì đâu

nhanh chóng cho sách vở vào cặp,sau đó tôi cùng Minh đi về, tay cầm một cái kẹo mút, tôi vui vẻ thông báo cho Minh

-này tớ được hát trong ngày khai giảng của trường sắp tới đấy


Minh cười cười,dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới,sau đó cậu lắc đầu nói

- với tài năng của cậu thôi sao, được chọn là điều quá hoang đường

Tôi há to miệng, một lúc lâu không thốt lên được lời nào, gì chứ nhìn như vậy là đang coi thường tôi hay sao????, hãy đợi đấy sẽ có Ngày tôi cho cậu thấy sốc về tài năng bẩm sinh của tôi,bỏ qua dự định thể hiện sang một bên tôi dò xét Minh hỏi

-thế cậu hôm đấy có đến không

Minh thản nhiên đáp một câu lãng xẹt

-hỏi thừa,tất nhiên là không

-tại sao???

-tự nhiên thấy không mấy tin tưởng vào đội văn nghệ của trường

-ca nhạc trường ta rất hay mà,

-không


-tôi hát đầu tiên cậu cũng không đi à

-thế lại càng không thể đến,mất hết niềm tin vào cuộc sống nếu tôi nghe cậu hát,lại là tiết mục mở màn nữa, làm tôi thấy không mong trờ vào những bài hát phía

sau đó

-cậu thật không biết thưởng thức âm nhạc

Nhìn tôi có vẻ chưa hiểu.Hắn còn tốt bụng phân tích suy luận logic của bản thân cho tôi nghe, Minh nói

- ngay tiết mục đầu đã chọn một người vô dụng như cậu rồi thì tiếp sau đó còn những kẻ ăn hại nào nữa, mà cho dù người sau cậu hát có hay đi chăng nữa,nhưng khi nghe xong giọng ca vang của cậu, thì thử hỏi còn ai nhẫn nại ngồi nghe tiếp nữa không đây

Tôi ngây người ra,làm sao cậu ta lại có thể giải thích chu toàn như vậy được, trong một thời gian ngắn mà cũng sắp xếp được hết logic phản bác giọng ca của tôi sao????hừm tôi đây thật khinh những người học giỏi như cậu ta,có thể thông minh vừa vừa một chút không được à. Trên đường đi tôi bực mình hát to tra tấn cậu ta.Minh lắc đầu phản đối,hắn nói

-stop dừng ngay và luôn đi, cậu sẽ làm tổn thương đến màng nhĩ của tôi mất, làm ơn đừng

Tôi bảo thủ không dừng lại,cố hát to giọng hơn nữa.Hắn nhíu mày không nói gì, vì căn bản cậu ta không cần mở mồm thì bao nhiêu ánh mắt,cùng những giọng nói nghi ngờ nhìn tôi kia,cũng đủ làm tôi không thể hát thành tiếng ít nhất một tuần rồi. Có một cô bé đi ngang qua tôi nhìn cô nhóc rất dễ thương,tay nắm chặt vào người mẹ, giọng ngọt ngào hỏi người phụ nữ bên cạnh

-mẹ ơi chị này không biết bị làm sao mà hét linh tinh từ nãy đến giờ, giọng chị ấy giống y chaien, rất khó nghe

Tôi ngừng hát,mặt đỏ bừng

Người phụ nữ kia nắm chặt tay đứa nhỏ,sau đó đi thật nhanh,tránh xa tôi,trước đó tôi còn nghe thấy cô ấy nói


-người này không bình thường,lần sau thấy họ con phải tránh xa đấy

Lúc này mặt tôi y như con tắc kè chuyển màu,từ đỏ đến đen.

Minh đi bên cạnh ôm bụng cười. Thật sự tôi không biết làm gì hơn ngoài lấy mũ che mặt cho đỡ ngưỡng,hizzzz xấu hổ hết sức,cái mồm hại cái thân.

Buổi tối tôi gọi điện hỏi Hoàng Nhật,sau một hồi chuông cậu bắt máy,tôi nói

- lễ khai giảng trường tôi hát,cậu có đi không

Thế mà Nhật lại trả lời y như hắn - vợ hát á, uầy thế tôi không đi đâu, đôi tai của tôi cần được bảo vệ

- có cần nói thật lòng thế không, lời nói đâu mất tiền mua, cậu đâu cần kiệt sỉ những lời tốt đẹp như vậy

-sorry tôi là con người thật thà không thể dối lòng được, thất đức lắm cơ

- thật thà con khỉ

-hahaha ừ con khỉ rất thật thà mà, ôi thế thì tiện xin cho tôi nghỉ hôm đó luôn,cảm ơn trước

-cút

Thật đáng thất vọng, lớp tôi toàn kẻ không đáng tin cậy,hỏi 10 người tôi hát có hay không,thì 9 người nói rất tệ,còn một người im lặng, nhẹ nhàng tắt máy không trả lời.???? Tôi tệ hại thế á, mọi người đừng ngăn cản tôi đi đập đầu vào gối tự tử đây.....