Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 897: Bất ngờ phát hiện (1)

- Không được, đi mau.

Loạch xoạch!

Hai tên tân sinh liếc mắt nhìn nhau, lập tức vút đi về phía nơi sâu xa của rừng rậm.

- Hừ, muốn đi?

Thanh niên mặc áo lam cười xì một tiếng, thân thể như điện, đột nhiên đuổi theo. Tay đấm ra một quyền, quyền phong lạnh lẽo giống như một tòa núi cao, trấn áp về phía hai người.

- Cho rằng hai người chúng ta sợ ngươi sao?

- Tiến lên!

Nhìn thấy mình chạy trốn không được, tâm tình của hai tên tân sinh trở nên hung ác, nhào tới.

Sưu sưu!

Chân hai người dẫm theo bộ pháp quỷ dị tiến lên, vây quanh thanh niên mặc áo lam này rồi nhanh chóng chuyển động, các loại huyễn ảnh không ngừng hiện lên ở xung quanh, căn bản không phân rõ được hư thực.

- Trò mèo.

Thanh niên mặc áo lam cười xì một tiếng, một luồng Huyền lực từ trong thân thể của hắn phóng thích ra ngoài. Bên trên một quyền, uy thế lạnh lẽo càng đậm hơn, không khí ở phía trước dưới một quyền này của hắn bị áp súc kịch liệt. Giống như là nhào nặn thành một đoàn.

Dưới ảnh hưởng của kình khí mãnh liệt, tốc độ của hai tên tân sinh đột nhiên giảm đi nhiều, giống như rơi vào trong bùn đất.

- Cái gì?

Hai người đồng thời ngơ ngác rồi biến sắc, bước tiến dưới chân hơi dừng lại, chân thân nhất thời hiển lộ ra.

Nam tử mặc áo lam bổ xuống một quyền, không gian bị đè ép và vặn vẹo thành một đoàn nhất thời nổ tung, quyền phong uy mãnh khủng bố oanh kích lên trên người hai tên tân sinh.

- Ầm!

Trong lúc hai tên tân sinh bay ngược về phía sau không ngừng phun máu, trong tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh, dáng dấp của hai người khốc liệt, hoàn toàn trở thành một người toàn máu.

- Ngươi... Thật ác độc.

Hai tên tân sinh nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo lam, cảm thụ huyền mạch rách nát ở trong cơ thể, sắc mặt không khỏi âm trầm.

Một kích vừa rồi đã khiến cho một lượng lớn xương cốt và huyền mạch toàn thân bọn họ bị vỡ vụn. Thương thế nặng như thế, đừng nói là thời gian nửa tháng, coi như là một tháng thì cũng chưa chắc đã có thể khỏi hẳn.

Nhưng hôm nay chính là thời điểm nội viện sát hạch, một đòn kia của nam tử mặc áo lam hầu như trực tiếp đánh nát cơ hội tiến vào bên trong nội viện của hai người.

Vừa nghĩ tới kết quả này, đầu óc của hai người đã choáng váng không thôi, khó có thể tiếp thu.

- Đây chính là kết cục mạo phạm ta, hai người các ngươi còn phải cảm ơn quy củ của học viện, bằng không, kết cục của các ngươi sẽ không nhẹ nhõm như thế.

Trong mắt nam tử mặc áo lam hiện ra vẻ tàn khốc và châm chọc, thân thể loáng một cái đã hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.

Trong rừng rậm, hai tên tân sinh chỉ đành cắn răng bóp nát bùa chú của mỗi người.

Chỉ chốc lát sau, một đạo quang mang bỗng dưng rơi vào trước mặt hai người.

- Hai người các ngươi làm sao vậy?

Nhìn thấy dáng dấp thê thảm của hai người, Vương Phong ngẩn người.

Hắn liếc mắt đã nhìn ra được, dùng thương thế của hai người bọn họ, lần sát hạch sinh tồn này hai người đã triệt để mất đi tư cách sát hạch.

Hai tên tân sinh khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra trước đó giảng giải từ đầu tới đuôi.

- Học sinh cũ họ Lữ, xem ra các ngươi đã gặp phải Lữ Phong rồi.

Vương Phong lắc lắc đầu.

- Cái gì, là hắn?

Hai tên tân sinh lạnh cả người.

Mặc dù bọn họ là đệ tử ngoại viện, thế nhưng cũng đã nghe qua nghe đồn về Lữ Phong.

Lữ Phong, Võ Tôn lục giai tam trọng, tất cả học viên ở bên trong trong viện cũng được xếp hạng thứ bảy.

Thế nhưng top mười ở trong nội viện, mỗi người đều là nhân vật cấp độ yêu nghiệt, bóp chết bọn họ cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.

Có tin đồn, mười thiên tài xếp hạng top mười trong nội viện Lam Quang học viện, mỗi một người đều nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc Võ Vương thất giai.

Tuy rằng đây chỉ là một tin đồn, thế nhưng cũng đã có thể nói rõ được một vài thứ.

- Đi thôi.

Tuy rằng Vương Phong cũng cảm thấy thủ đoạn của Lữ Phong tàn nhẫn một chút. Thế nhưng dù sao hắn cũng đã làm việc theo quy củ, hắn mang theo hai tên tân sinh gặp bi kịch, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Cách đó không xa, sau khi bay lượn không được bao lâu, Lữ Phong đột nhiên lấy ra một khối Huyền Khí hình tròn, trên mặt dường như có khắc hoạ cái gì đó. Hắn ngưng thần xem xét một phen.

- Thời gian còn sớm, tiếp tục chờ đợi a.

Chợt, hắn lắc đầu một cái, đem cất đi Huyền Khí hình tròn.

Ở một chỗ khác trong sơn mạch.

Phanh!

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền nhanh chóng đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, một hang động xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.

- Lại là hang động của yêu thú, đạo sư trong học viện này cũng quá không có ý tưởng gì mới a.

Diệp Huyền không nói gì, không chút do dự lướt vào bên trong huyệt động.

Hí!

Một tiếng rít làm cho người ta sợ hãi vang lên, trong huyệt động có một con nhện lớn cao tới mấy thước nhào ra. Toàn thân nó đen kịt, bên trong tròng mắt phóng ra sát cơ doạ người, lợi trảo toàn thân như từng chiếc lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ bổ xuống chỗ Diệp Huyền.

Sưu sưu sưu!

Tám cái lợi trảo của con nhện màu đen này giống như tám chuôi chiến đao, vung lên rồi chém xuống. Trong hư không truyền đến một trận tanh tưởi, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Chuyện càng làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, tám cái lợi trảo con nhện màu đen này chém ra, càng giống như võ giả triển khai võ kỹ vậy, tràn ngập cảm giác tinh diệu.

- Hắc Nham độc chu lục giai!

Leng keng keng!

Độc Tài Chi Kiếm ra tay, Diệp Huyền nhanh chóng chặn lại lục giai Hắc Nham độc chu này tấn công.

Một đòn chưa trúng thì lợi trảo của Hắc Nham độc chu lại lần thứ hai vung lên, lợi trảo màu đen càng làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu. Giống như một tên đao khách cường hãn đang sử dụng đao kỹ kinh thiên.

- Chuyện này...

Trong lòng Diệp Huyền cả kinh.

Trí tuệ của yêu thú cấp thấp bình thường đều rất thấp, bởi vậy khi chúng nó chiến đấu, rất nhiều lúc đều lợi dụng bản năng của mình.

Có chút yêu thú cấp thấp vì tăng cao thực lực, tuy rằng có thể đơn giản vận dụng một ít kỹ xảo, thế nhưng những kỹ xảo này rất nhiều chỗ đều khá là thô ráp.

Nhưng Hắc Nham độc chu ở trước mặt này, không ngờ lại sử dụng tới chiêu thức tấn công tinh diệu như vậy. Ngay lập tức khiến cho Diệp Huyền khiếp sợ.

- Hắc Nham độc chu này dùng lưỡi dao sắc bén để tấn công, tuyệt đối không phải là đánh lung tung, hiển nhiên đã nắm giữ một loại võ kỹ tinh diệu nào đó.

Trong đầu Diệp Huyền nhanh chóng suy tư.

&