Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 896: Mỗi người đi một ngả (2)

- Nhanh như vậy đã có phát hiện rồi sao?

Chuyện này khiến cho Diệp Huyền ngạc nhiên không ngớt, nửa tin nửa ngờ.

Nhưng hắn không có lập tức lên đường, mà là đem tinh thạch ném đi về phía sau, ném cho Đông Phương Tử Ti.

- Khối tinh thạch này giao cho ngươi, có khối tinh thạch này, chuyện ngươi gia nhập nội viện hẳn sẽ không thành vấn đề. Sau này chúng ta đơn độc hành động đi thôi.

Diệp Huyền khiến cho Đông Phương Tử Ti im lặng tới cực điểm, nàng tức giận nói:

- Ngươi cho rằng ta là người như thế sao?

- Đương nhiên không phải.

Diệp Huyền lắc đầu nói:

- Chỉ là ta còn có chuyện khác muốn làm, hơn nữa nếu như Huyền Cơ Tông thực sự hận thấu xương đối với ta như vậy. Ta tin rằng bọn hắn tuyệt đối sẽ không giảng hoà.

- Ý ngươi nói là, Huyền Cơ Tông sẽ xuống tay với ngươi ở trong lần sát hạch này?

Đông Phương Tử Ti vô cùng ngạc nhiên:

- Cái này không thể nào a? Địa điểm sát hạch nội viện của học viện vô cùng bí ẩn, ngay cả địa điểm ở đâu Huyền Cơ Tông cũng không biết, làm sao có thể xuống tay với ngươi được chứ?

- Ta cũng hoài nghi điểm này, nhưng ta có một loại trực giác, nhất định Huyền Cơ Tông sẽ nghĩ cách xuống tay với ta. Vì lẽ đó ngươi đi theo ta cũng không phải là một ý kiến hay, không những không thể trợ giúp cho ta, ngược lại sẽ liên lụy tới ta. Đồng thời cũng sẽ mang đến nguy cơ cho chính ngươi.

Đông Phương Tử Ti cười khổ, Huyền Diệp cũng thật là không uyển chuyển, trực tiếp nói ra nàng làm liên lụy tới hắn. Thế nhưng trong lòng của nàng rất rõ ràng, Diệp Huyền cũng không có nói sai.

Diệp Huyền có thể đánh chết Tần Phong gia chủ của Tần gia, trên người tuyệt đối có sẽ một số lá bài tẩy mạnh mẽ. Không nói những cái khác, lúc đám người Đoạn Thiên Lang đến đây đã lộ ra linh bảo phi hành, chuyện này đã đủ để giúp hắn đối mặt với Võ Vương thất giai phổ thông có được lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu như mang theo nàng, quả thực là liên lụy.

- Đã như vậy, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.

Cuối cùng, Đông Phương Tử Ti vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền. Nhưng mà nàng nhưng kiên quyết không nhận tinh thạch mà Diệp Huyền cho nàng.

- Ngươi cầm đi, đối với ta mà nói, việc thu được một viên tinh thạch cũng không phải việc khó gì.

Dứt lời, Diệp Huyền trực tiếp nhún người nhảy lên, chỉ để lại Đông Phương Tử Ti.

Khẽ cười khổ, Đông Phương Tử Ti thu hồi tinh thạch, thân thể nhanh chóng biến mất ở bên trong núi rừng.

Đây là một trận tranh đoạt chiến, nàng đã có một viên tinh thạch, đã thu được tư cách tiến vào bên trong nội viện. Bởi vậy, chuện bây giờ nàng phải làm chính là tìm một chỗ ẩn giấu, đợi tới khi sát hạch kết thúc.

Vào giờ phút này, ở bên trong dãy núi này, tất cả học viên đều là đang toàn lực tìm kiếm vị trí của các tinh thạch.

Nơi này là một cái hồ sâu hoàn toàn lạnh lẽo, từng đạo hàn khí hóa thành sương mù mịt mờ lan tràn ra xa xa.

Ầm!

Hồ sâu vốn yên tĩnh giờ khắc này đột nhiên trở nên cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng gào thét tiếng từ đáy nước truyền ra. Một lát sau có máu tươi tràn ngập ra toàn bộ hồ sâu, sau đó mọi thứ trở nên bình tĩnh lại.

Đột ngột...

Oanh!

Một bóng người từ trong đầm sâu lao ra, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất bờ đầm.

Đây là một thanh niên trên người mặc vũ bào màu lam nhạt, gương mặt xem như vô cùng ôn hoà, có một loại cảm giác như là ánh mặt trời ấm áp vậy.

Toàn thân hắn nhanh chóng bốc lên từng đạo hơi nước, áo bào vốn ướt nhẹp trong chốc lát đã trở nên khô ráo.

- Xem ra vận may của ta không sai, nhanh như vậy đã tìm được một khối tinh thạch a.

Thanh niên trong tay cầm một khối tinh thạch, xem xét tỉ mỉ, sau đó khóe miệng mỉm cười.

- Tinh thạch sát hạch.

Một thanh âm ở cách đó không xa đột nhiên vang lên. Trong lúc nhất thời có hai bóng người trong nháy mắt lướt tới, một trước một sau tạo thành tư thế vây công hắn lại, trong mắt của hai người đều có quang mang lập lòe.

- Ha ha, Trần ca, vận may của chúng ta cũng không khỏi quá tốt a. Tùy ý đi ngang qua lại có thể phát hiện ra một khối tinh thạch, bằng hữu, xoay người, đem tinh thạch giao ra đây.

Một người trong đó hưng phấn nói.

- Các ngươi đang nói chuyện với ta sao? Thanh niên mặc áo lam chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng ném tinh thạch trong tay lên rồi chụp. Bộ dáng rất là thích ý, căn bản không nhìn ra được bất kỳ vẻ sốt sắng nào.

- Ngươi...

Hai tên tân sinh nhìn thấy người này, vẻ mặt trong nháy mắt ngẩn ra, bởi vì người này, dĩ nhiên hai người bọn họ cũng không nhận ra.

- Trần ca, người này căn bản không phải là một trong ba mươi tên tân sinh chúng ta a. Chẳng lẽ là học sinh cũ trong nội viện?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nhất thời phát lạnh.

- Xin lỗi, chúng ta nhận lầm người.

- Quấy rầy rồi.

Hai người căn bản không dám phí lời, lập tức xoay người rời đi.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hai người các ngươi quá không đặt ta vào trong mắt a?

Thanh âm nhàn nhạt truyền ra, thân thể của thanh niên mặc áo lam đột nhiên nhoáng một cái, giống như một đạo thân ảnh quỷ mị, trong nháy mắt đãxuất hiện ở trước mặt hai người.

- Tốc độ thật nhanh.

Hai người tê cả da đầu, lập tức chắp tay nói:

- Vị sư huynh này, chúng ta nhận lầm người, kính xin các hạ đại nhân đại lượng, tuyệt đối không nên tính toán với chúng ta.

- Yên tâm đi.

Thanh niên mặc áo lam mỉm cười nói:

- Lữ mỗ là người dễ nói chuyện. Chỉ có điều hai người các ngươi mạo phạm ta, nếu như ta để cho các ngươi rời đi như thế, chuyện này truyền đi đối với thanh danh của ta sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.

Khóe miệng của thanh niên mặc áo lam nở nụ cười tà dị, từ tốn nói.

- Nào có.

Hai tên tân sinh tê cả da đầu, vội vàng nói:

- Mọi người chỉ sẽ cảm thấy là Lữ sư huynh ngươi nhân từ mà thôi.

Đối mặt với học sinh cũ nội viện, ngay cả ý nghĩ chống lại bọn họ cũng không có.

- Ha ha, nhân từ?

Thanh niên mặc áo lam liếc hai người một chút, chậm rãi nói:

- Như vậy đi, hai người các ngươi mỗi người giao ra một trăm khối huyền thạch trung phẩm, ta sẽ tha thứ cho tội các ngươi mạo phạm.

Sắc mặt của hai tên tân sinh nhất thời trở nên khó coi.

Một trăm khối huyền thạch trung phẩm, cũng đã tương đương với một ức huyền tệ, đây không phải là một con số nhỏ a.

- Xem ra các ngươi không vui, đã như vậy ta sẽ cho các ngươi một chút trừng phạt nho nhỏ a!

Vẻ mặt vốn ôn hòa của thanh niên mặc áo lam đột nhiên trở nên âm lãnh, một tia lạnh lẽo từ trong mắt của hắn lan tràn ra.

&