Huyền Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 8

Khi đoàn tàu lái đến thôn nhỏ, mưa rơi cả đêm cuối cùng ngừng, ánh sáng mông lung xuyên qua tầng tầng mây đen chiếu xuống, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thôn núi vắng vẻ mang theo cảm giác hoang vắng khôn kể.

Dưới tình huống có thể lựa chọn, ai cũng không muốn ăn mì gói xe lửa cung cấp, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ tự nhiên không ngoại lệ, hai người tùy thân mang theo vật phẩm quan trọng, theo đoàn người xuống xe.

Mưa rơi cả đêm, đường đi lầy lội bất kham, một bước giẫm xuống lại nhấc lên, đầy chân là bùn, một số người sợ bẩn thấy thế thay đổi chủ ý, lui về xe, không sợ bẩn thì cởi giầy, xắn ống quần, quản nó lầy lội hay không, chỉ cần tiện là được.

Nguyệt Vũ nhìn con đường bùn đất gồ ghề bị người giẫm đến đông một dấu, tây một dấu này, thật không quá muốn bước xuống, Huyền Huyễn bên cạnh đang xắn ống quần thấy anh do dự, không khỏi thở dài, người này thật là một thiếu gia!

"Tôi cõng anh đi."

Nguyệt Vũ lập tức lắc đầu, nói thầm: "Tôi thế nào nhẫn tâm."

"Vậy anh đi không?" Huyền Huyễn cởi giầy cầm trong tay, quay đầu hỏi.

"Đi, chờ tôi chút." Nguyệt Vũ luống cuống tay chân cởi giầy đuổi theo.

"Như giẫm một đống bông vải." Nguyệt Vũ hiếu kỳ nói, anh từ nhỏ ở nhà phú quý, thật không có trải qua "xuống nông thôn" như vậy.

"Bông vải? Sao anh không nói giẫm một đống -- quên đi, tôi không nói." Huyền Huyễn nói phân nửa đã mím môi không nói.

"Vì sao không nói?" Nguyệt Vũ không giải thích được, hỏi: "Tiểu Nguyệt lẽ nào có hình dung rất tốt?"

"Thứ bón ruộng." Huyền Huyễn bạc thần khẽ mở phun ra ba chữ.

Nguyệt Vũ ngẩn ra, một lát mới hiểu ý Huyền Huyễn nói gì, anh tính trả lời, Huyền Huyễn cướp trước mở miệng: "Tôi vốn không muốn nói, là anh bức tôi."

Nguyệt Vũ chỉ có thể thở dài, "Là lỗi của tôi."

"Vốn là lỗi của anh, ngẫm lại đã ghê tởm."


Đối mặt tình nhân vô lại như vậy, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là không nói gì hỏi trời xanh.

Thôn xóm không lớn, liếc mắt thấy cuối, chỉ có ba, bốn mươi hộ người.

Nhìn đoàn người xa lạ tới, thần sắc các thôn dân dựa bên cửa trông mong không có kinh ngạc, trái lại là mừng rỡ quỷ dị không hiểu, chủ động chào hỏi, nhiệt tình mời hành khách vào nhà ngồi.

Nguyệt Vũ nhịn không được nói: "Người ở nơi dân phong thuần phác thật nhiệt tình."

Huyền Huyễn nhìn thôn dân vui vẻ trên mặt, ừ một tiếng, thế nhưng nhiệt tình này hình như có chút quá mức? Lẽ nào thôn dân này dự định đem những kẻ ngoại lai như bọn họ làm cừu vô tri chém đau?

"Hai vị tiểu ca, đến nhà tôi ngồi đi, thấy hai vị cũng đói bụng, vừa lúc, chúng tôi nấu cháo gà..." Một đôi nam nữ bộ dáng vợ chồng cười nói với cả hai.

Nguyệt Vũ hỏi nhìn Huyền Huyễn, Huyền Huyễn nói: "Cũng tốt, vậy chúng tôi không khách khí."

Đôi vợ chồng thật cao hứng, thấp giọng giao lưu hai câu, người nữ dẫn đường phía trước, dắt cả hai về nhà.

Đi vài bước, Huyền Huyễn thấy người nam không đi cùng đã quay đầu nhìn thoáng, phát hiện hán tử kia nhiệt tình nghênh tiếp mấy nam nữ trẻ tuổi, lặp lại lời vừa nói với mình và Nguyệt Vũ, cực lực mời bọn họ đến nhà làm khách, thấy cảnh này, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc, mơ hồ nghĩ không bình thường, lập tức lưu tâm quan sát, cậu phát hiện thôn dân đều là cả nhà xuất động, xuất tẫn pháp bảo mời hành khách về nhà, thành công thuyết phục đã như sợ người thay đổi chủ ý đột nhiên chạy, gấp gáp dẫn đi.

Huyền Huyễn càng cảm giác kinh ngạc, kỳ quái, rất kỳ quái, đây căn bản không giống hiếu khách, mà như đang tiến hành một loại so tài, xem nhà ai mời càng nhiều.

Giữa lúc Huyền Huyễn nhíu mày thầm nghĩ, người nữ đã dẫn bọn họ vào một ngôi nhà.

Vừa vào, Nguyệt Vũ ngạc nhiên phát hiện bên trong có năm sáu người, lúc này ngồi trước một bàn đá thật dài uống cháo, thấy bọn họ vào, đều dùng ánh mắt kinh ngạc song song mang theo vài tia kinh diễm.

Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ tuy quần áo bình thường, thế nhưng gương mặt là tuấn mỹ hiếm thấy, khó trách bọn họ nhìn không dời mắt.

Người nữ gọi Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn ngồi xuống chỗ trống trước bàn đá có vẻ không hợp với ngôi nhà, "Hai vị muốn ăn gì? Có cháo, có mì xào, còn có bánh bao."

Huyền Huyễn liếc những người chằm chằm mình và Nguyệt Vũ, bị cậu nhìn như vậy, bọn họ ngượng ngùng gục đầu, uống cháo thì uống cháo, ăn bánh bao thì ăn bánh bao.


Huyền Huyễn hỏi người nữ: "Có thể mượn dùng bếp của cô sao?"

Người nữ rõ ràng sửng sốt, "Cậu muốn tự nấu?"

"Ừ, tôi có bệnh, vì tránh cho truyền nhiễm, đồ tôi ăn phải tách ra với mọi người, hơn nữa tôi thích dùng bát đũa mình mang. Cho nên, có thể mượn dùng bếp của cô sao?" Huyền Huyễn vẻ mặt thành khẩn, khiến Nguyệt Vũ nhìn trong lòng buồn cười không ngớt, nhìn không ra bản lĩnh nói dối của Tiểu Nguyệt cao minh như vậy.

"Vậy cậu tùy tiện, không cần khách khí." Người nữ hào phóng nói.

Huyền Huyễn cười cười, "Cảm ơn!"

Người nữ gật đầu, vội vàng xoay người ra ngoài tiếp tục mời khách.

Huyền Huyễn kéo Nguyệt Vũ ra hậu viện, không để ý ánh mắt thăm dò phía sau.

Ngoài ý muốn, ở bếp chất rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, Huyền Huyễn càng thêm nghi hoặc, dựa theo lẽ thường, trong nhà sẽ không để nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, hơn nữa thôn nhỏ lạc hậu này không giống có thứ xa xỉ như tủ lạnh, nói muốn đem đi bán, càng không giống...

"Oa, thật nhiều đồ để ăn, sao tôi thấy bọn họ như sớm biết chúng ta tới?" Nguyệt Vũ hồ nghi.

Huyền Huyễn ánh mắt chợt lóe, Nguyệt Vũ nói đúng, từ các dấu hiệu đến xem, thôn dân này tựa hồ sớm đoán được sẽ có người tới, bằng không sao chờ ở cửa, sao vừa vào nhà đã có nhiều thứ để ăn?

Huyền Huyễn khóe miệng cong lên, "Có lẽ bị anh nói trúng, những người này sớm biết đoàn tàu sẽ tới."

Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Cậu là nói--"

Huyền Huyễn vươn ngón trỏ điểm môi Nguyệt Vũ, mỉm cười nói: "Chỉ là suy đoán, được rồi, anh muốn ăn gì?"

Chủ đề đổi quá nhanh, Nguyệt Vũ nhất thời không hồi được thần, một lát anh hỏi: "Chúng ta thật phải tự nấu?"

Huyền Huyễn liếc trắng, "Nói nhảm, nếu không vì thiếu gia kén ăn như anh, tôi mới không động thủ."

"Tiểu Nguyệt!" Nguyệt Vũ cảm động từ phía sau ôm lấy cậu, "Tôi rất thích cậu nga!"

Huyền Huyễn cố ý nâng mặt, "Đáng tiếc tôi không thích anh, cút đi, anh không đói, tôi đói."

Nguyệt Vũ cười tủm tỉm liếm lỗ tai ửng đỏ của Huyền Huyễn, cười nhẹ: "Tiểu Nguyệt nói nào dám không nghe, tôi cút đây."

Huyền Huyễn cho anh một cái khuỷu tay, Nguyệt Vũ cười cúi đầu hôn môi cậu, lúc này mới buông.