"Hành khách tôn kính, nhận được thông báo, phía trước đường sập, đoàn tàu tạm thời dừng lại, chờ đường dọn dẹp xong, đoàn tàu sẽ tiếp tục chạy, sự bất tiện mang tới cho hành trình của các vị, kính mong thứ lỗi!"
Trong tiếng oán than dậy đất của hành khách, phát thanh một lần lại một lần lặp lại.
Huyền Huyễn yên lặng nằm đó, không đề nổi sức gì, cả người tản ra khí tức "tôi rất đáng thương".
Nguyệt Vũ thấy cậu vô tình, an ủi: "Yên tâm, đường sập hẳn rất nhanh có thể dọn xong."
"Ừ." Huyền Huyễn vô lực lên tiếng.
Huyền Huyễn bình thường tuy không phải hoạt bát hiếu động, thế nhưng chưa từng sa sút như vậy, thật khiến Nguyệt Vũ đau lòng, song song hiếu kỳ, vì cậu rất khiến người muốn yêu thương, dỗ đến hài lòng.
Nguyệt Vũ ôm Huyền Huyễn vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư, "Đừng giận, tuy có chút không may, bất quá nói không chừng có hi vọng."
"Tôi không giận, chỉ là thấy chán."
Huyền Huyễn tự nhận không phải cường giả, cậu chỉ hy vọng có người có thể chia xẻ tất cả với mình, vô luận chuyện gì, có người sủng, tùy thời quan tâm, là hạnh phúc, cũng là cảm động, khiến cậu có thể như trẻ con làm nũng, rồi người đó sẽ nghĩ cách dỗ cậu vui vẻ, nghe người đó ôn nhu nhuyễn ngữ, tâm tình tựa hồ sẽ bay lên.
"Vậy ngủ thêm tí nữa."
"Ngủ không được, hát một bài cho tôi nghe?"
"Hát, cậu muốn nghe bài gì?"
"Tùy tiện."
"Nga, tôi nghĩ."
"Đừng nghĩ lâu vậy."
"Thật tùy hứng."
Gió vô tình thổi
Hoa theo gió rơi
Anh thấy một cơn mưa anh đào đẹp biết bao
Vừa ngửi hương trà
Hừ điệu trước kia
Nếu là em nhất định vui vẻ
Em đã từng ngồi đây
Phấn chấn như vậy
Tựa như tất cả hạnh phúc đều có thể hy vọng
Em mở lòng bàn tay anh
Rồi đột nhiên an tĩnh
Em muốn anh đón nhận chân tâm của em
--
Giọng Nguyệt Vũ rất trầm, cảm giác như cello trầm thấp, êm tai, có chút xung động buồn ngủ, Huyền Huyễn híp mắt, nghe giọng hát ôn nhu của anh, tâm tình phiền táo dĩ nhiên ngoài ý muốn bình tĩnh, cuối cùng mình lúc nào ngủ cũng không hay, trước khi rơi vào giấc mộng, cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp Nguyệt Vũ, nhớ tới mái tóc dài xinh đẹp của anh, nhớ tới mình phóng lửa, một đầu tóc đen biến tóc xem đã nhịn không được nở nụ cười.
Nhìn Huyền Huyễn trong lúc ngủ cũng nhếch lên khóe môi, Nguyệt Vũ đầy ngập nhu tình, ôm chặt người tin cậy rúc vào lòng mình này, dựa vào thùng xe khép mắt.
...
Khi tỉnh lại, trời đã sáng, Huyền Huyễn cọ cọ lòng Nguyệt Vũ, mới lười biếng mở mắt.
Nhìn thoáng anh ôm mình ngủ đến ngọt ngào, Huyền Huyễn nở nụ cười, cuối cùng vẫn ngủ bên nhau.
Không cảm giác đoàn tàu rung động, Huyền Huyễn cho đã đến trạm, lòng đầy vui mừng từ lòng Nguyệt Vũ đứng dậy mở cửa sổ, rồi thất vọng, ngoài cửa sổ vẫn mưa to bàng bạc, lọt vào tầm mắt là núi non trùng điệp, dĩ nhiên còn dừng ở chỗ tối qua.
Huyền Huyễn khẽ động, Nguyệt Vũ cũng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Tới rồi sao?"
"Tới cái rắm!" Phiền muộn Huyền Huyễn nói một câu thô tục, "Căn bản không bò được nửa bước!"
Nguyệt Vũ dò tới cửa sổ, "Không phải đâu, còn mưa?"
Huyền Huyễn không phản đối.
Lúc này, phát thanh vang lên, nhân viên phục vụ tựa hồ mới tỉnh, nói cũng mơ hồ không rõ, nói hai lần mới nói xong lời, đại khái ý là: vì mưa lớn không dứt, đường nhất thời khó có thể dọn dẹp, cho nên tạm thời dừng ở gần đây, phía trước có một thôn nhỏ, đoàn tàu sẽ lái tới đó, hành khách cần gì có thể vào làng mua vân vân.
Lý giải xong ý nhân viên phục vụ, đoàn tàu sẽ dừng lại một thời gian. Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không khỏi thở dài, Huyền Huyễn cười khổ: "Lúc này trăng mật đều thành trăng mốc."
Gần nhất luôn không may, ốm đau không ngừng, cảm giác cực kỳ không xong.