Đoàn tàu chậm rãi đi tới, cái bóng đen kịt thường từ ngoài cửa sổ chợt lóe mà qua.
Nguyên thần xuất khiếu tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, cho dù linh lực cao thâm như Huyền Huyễn cũng thấy mệt, giường nằm tuy nhỏ, nhưng có một thứ mùi nói không nên lời, bất quá mệt cực Huyền Huyễn không bị ảnh hưởng gối lên chân Nguyệt Vũ ngủ say.
Nguyệt Vũ ôn nhu vuốt ve mặt cậu, hôm nay Tiểu Nguyệt nhất định mệt mỏi, nói chuyện với mình đều có thể ngủ.
Anh từ hành lý lấy ra áo khoác đắp lên người Huyền Huyễn, sau đó đắp chăn, Huyền Huyễn vô thức cọ cọ áo khoác, vươn tay gãi mặt, lẩm bẩm một tiếng.
Hành động như mèo con này khiến anh vô thanh cười cười, ngón tay thon dài gãi nhẹ cổ cậu, Huyền Huyễn thoải mái thở dài một tiếng, Nguyệt Vũ cười trộm, thật giống mèo con!
Nhìn giờ, hiện tại mới 10 giờ, còn sớm, Nguyệt Vũ không buồn ngủ, lấy điện thoại vừa lên mạng, vừa cách một hồi cúi nhìn Huyền Huyễn ngủ ngon không.
Tuy là đoàn tàu buổi tối, dưới tình huống bình thường hành khách sẽ lựa chọn ăn xong cơm tối mới lên xe, thế nhưng nhân viên phục vụ không buông tha bất luận cơ hội gì có thể kiếm tiền, dẫn theo một rổ đồ ăn vặt chào hàng.
"Thưa ngài, cần chút gì không?"
Nguyệt Vũ khoát tay.
Nhân viên phục vụ lần đầu thấy mỹ nam tử mang theo ưu nhã cổ điển như Nguyệt Vũ, trong thời gian ngắn tim đập có chút gia tốc, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Nguyệt Vũ sớm dưới chú mục lễ nhiệt liệt của hộ sĩ bệnh viện luyện ra năng lực miễn dịch "làm như không thấy", cho nên đối tầm mắt dị dạng của nhân viên phục vụ cũng không lưu ý.
Nhân viên phục vụ có chút do dự, muốn nói một hai câu với Nguyệt Vũ, thế nhưng không biết mở miệng thế nào, rời đi lại tiếc hận, lơ đãng thấy Huyền Huyễn mặt quay vào trong, suy nghĩ vừa chuyển đã có chủ ý, lại gần hỏi: "Bạn anh khó chịu sao?"
Nguyệt Vũ nhíu mày, không vui liếc nhân viên phục vụ một cái, thấp giọng nói: "Cậu ấy đang ngủ."
Phát hiện Nguyệt Vũ không vui, nhân viên phục vụ đỏ mặt, quẫn bách nói: "Ngại ngùng, quấy rầy."
Đi vài bước, nhân viên phục vụ quay đầu nhìn thoáng, vừa lúc thấy Nguyệt Vũ vươn tay giúp Huyền Huyễn kéo chăn, thần tình ôn nhu đó, khiến nhân viên phục vụ không khỏi ước ao, suy đoán Huyền Huyễn có phải bạn gái Nguyệt Vũ không, cô cũng muốn có bạn trai anh tuấn ôn nhu như vậy, ai, người nên sống thật, nhân viên phục vụ thở dài, lại nhìn Nguyệt Vũ rồi xoay người rời đi.
Chừng qua một giờ, Nguyệt Vũ bắt đầu thấy ủ rũ, anh quan sát giường nằm, đang tự hỏi cùng giường với Huyền Huyễn, hay ngủ giường khác, phát thanh bỗng nhiên vang lên.
"Hành khách tôn kính, đoàn tàu vì sự cố phải tạm dừng, xin quản lý tốt trẻ nhỏ và hành lý của mình, không cần kinh hoảng, trục trặc chỉ là tạm thời, kính mong thứ lỗi sự bất tiện mang tới cho hành trình của các vị!"
Phát thanh không ngừng lặp lại và gây rối xung quanh khiến Nguyệt Vũ không khỏi lo lắng đánh thức Huyền Huyễn, đang nghĩ vậy, Huyền Huyễn quay người, mơ mơ màng màng hỏi: "Sao ồn vậy?"
"Xảy ra chút vấn đề, đoàn tàu ngừng lại. Không sao, cậu ngủ tiếp đi." Nguyệt Vũ thấp giọng dỗ.
"Hiện tại mấy giờ?"
"11 giờ rưỡi."
"Anh chưa ngủ?"
"Đang tính ngủ."
Huyền Huyễn dời đầu khỏi đùi Nguyệt Vũ, "Đáng tiếc giường hơi nhỏ."
"Tuy chật chút, bất quá miễn cưỡng có thể ngủ hai người."
"Vậy phải ủy khuất anh làm đệm thịt người cho tôi." Huyền Huyễn trêu chọc nói.
Nguyệt Vũ thân sĩ nâng tay cậu, thân thiết hôn mu bàn tay một cái, "Vinh hạnh của tôi."
Huyền Huyễn cười khẽ.
Hai người vừa nằm xuống, đoàn tàu chậm rãi di chuyển, hai người không để ngoài ý muốn này trong lòng, Huyền Huyễn ngủ một giấc, đã có chút tinh thần, vừa nhỏ giọng nói chuyện với Nguyệt Vũ, vừa nghe tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió ngoài cửa sổ, rất nhanh lần thứ hai lịm đi.