Nguyệt vũ xoay cổ, giật nhẹ quần áo trên người, có chút không thói quen trang phục tùy tiện như vậy, nhìn cứ như nông dân.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta vì sao mặc thành vậy?" Nguyệt Vũ không được tự nhiên hỏi.
Một thân vải bố tông xanh, đội mũ che nắng Huyền Huyễn vẻ mặt thanh thản, "Mặc vậy không bắt mắt cũng không nghèo kiết, không dễ bị người chém."
Nguyệt Vũ lại kéo quần áo trên người, "Tôi lần đầu mặc đồ như vậy."
Huyền Huyễn thấy anh cả người không được tự nhiên, nói: "Rất khó chịu sao? Khó chịu thì đổi lại."
"Không phải khó chịu, chỉ là nghĩ có gì là lạ."
"Thói quen là được, đi thôi."
"Đi đâu?"
Tách khỏi bọn Thượng Quan Hiên, Huyền Huyễn kéo anh đi mua mấy đồ địa phương và hai cái mũ, không biết tính làm gì.
"Đi Côn Minh chơi."
"Côn Minh?"
"Đúng vậy, Xuân thành Côn Minh của thiên khí thường như nhị tam nguyệt, hoa chi bất đoạn tứ thì xuân [1]," Huyền Huyễn phấn chấn mua giới thiệu du lịch ở sạp bên đường, "Khó được ra ngoài một lần, chơi xong rồi về, thuận tiện mua một số trang sức cho Tiểu Khả, miễn bị em ấy mắng."
"Tiểu Nguyệt thật là người anh tốt." Nguyệt Vũ tự đáy lòng nói.
Huyền Huyễn chớp mắt, "Lẽ nào tôi không phải người yêu tốt?"
Nguyệt Vũ cười khẽ, "Phải, sao không phải."
"Anh không vội về? Bệnh viện không vấn đề?"
"Không sao, nói một tiếng với viện trưởng là được."
"Lần đầu thấy có người làm bác sĩ tự do như anh." Huyền Huyễn không khỏi than thở.
"Hắc hắc, đây là quyền lợi đặc thù của bác sĩ giỏi." Nguyệt Vũ đắc ý nói.
"Tự kỷ! Đi thôi, chúng ta ngồi xe lửa."
"Chuyến xe buổi tối 9 giờ, vừa vặn, ngủ một giấc rồi đi."
Vì sợ ồn, Nguyệt Vũ đề nghị mua vé toa hai giường nằm trên dưới, bọn họ ngủ phía dưới, Huyền Huyễn không dị nghị, cậu cũng không muốn khi cả hai thì thầm thì bị quấy rối. Kết quả lên xe, bọn họ mới phát hiện thiệt lớn, hiện tại không phải ngày nghỉ đặc biệt, người ngồi xe lửa không nhiều, mua giường nằm càng ít, thùng xe của bọn họ chỉ thưa thớt bảy tám người, bất quá nếu mua cũng không cách nào.
"May mà Tiêu Xuân Thu không ở, bằng không nhất định nói chúng ta nhiều tiền, lãng phí." Huyền Huyễn giỡn.
Nguyệt Vũ nhất thời hiếu kỳ, hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"
Huyền Huyễn báo một vài số, Nguyệt Vũ kinh hách, "Nhiều vậy? Thì ra làm thiên sư rất kiếm tiền!"
"Vậy còn anh?"
"Gấp 2 cậu đi." Nguyệt Vũ không xác định.
"Gấp 2?" Huyền Huyễn giật mình, đột nhiên vươn tay nhéo mặt Nguyệt Vũ, "Anh thật xứng đáng cái tên phú gia công tử, tiền của anh đâu ra? Tôi không tin làm bác sĩ có thể kiếm như vậy."
Nguyệt Vũ thuận lợi ôm eo Huyền Huyễn, "Phân nửa ba mẹ cho, phân nửa tự tôi kiếm."
"Ba mẹ anh đâu?"
"Không biết ở góc nào trên thế giới, bọn họ nói buôn bán nửa đời, nửa đời còn lại vòng quanh du lịch, cho nên để cho tôi một món tiền rồi bỏ chạy không thấy tăm hơi, chỉ là thỉnh thoảng gửi bưu kiện báo bình an. Lại nói, ba mẹ của Tiểu Nguyệt đâu?"
"Mất tích."
"Mất tích?"
"Đúng vậy, biến mất vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi."
Nguyệt Vũ ngưng mắt nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt bình tĩnh, sờ sờ mặt cậu, "Tiểu Nguyệt thương tâm sao?"
"Thương tâm? Có chút đi, bọn họ chỉ để lại một câu "Ba mẹ đi chơi, chiếu cố Tiểu Khả" đã bỏ chạy, lẽ nào tôi không cần chiếu cố?"
Nhìn Huyền Huyễn khó được yếu đuối, Nguyệt Vũ đau lòng, anh hôn trán cậu, "Sau này có tôi chiếu cố cậu."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Thật? Vậy tôi sau này không làm việc, chuyên trách làm sâu gạo."
"Được." Nguyệt Vũ một hơi đáp ứng.
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Cảm giác có người sủng thật tốt."
"Có thể tìm được một người mình nguyện ý sủng cũng thật tốt." Nguyệt Vũ tiếp lời, nói xong cả hai nhìn nhau cười, hạnh phúc tan trong im lặng.
...
[1] Xuân thành Côn Minh - thiên khí thường như nhị tam nguyệt, hoa chi bất đoạn tứ thì xuân: thành phố Côn Minh là thủ phủ tỉnh Vân Nam (Trung Quốc), thuộc cao nguyên Vân Quý. Nằm ở độ cao 1.893m so với mặt biển. Nhiệt độ trung bình trong năm là 15°C, bốn mùa đều như mùa xuân còn có tên là "Xuân thành" (tức thành phố mùa xuân).