Tiêu Xuân Thu phiền muộn một hồi, kéo Thượng Quan Hiên lại, "Cậu đều đã biết, vậy rất tốt, chúng ta về dọn dẹp một chút, ngày mai xuất phát."
"Ngày mai? Vội vậy?"
"Trộm mộ, thế nào không vội? Nếu như bị kẻ trộm mộ trộm thì sao?"
Câu này vừa nói xong, Tiêu Xuân Thu lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Thượng Quan Hiên buồn cười nói: "Lẽ nào chúng ta đi trộm mộ không phải kẻ trộm mộ?"
Tiêu Xuân Thu ồn ào: "Chúng ta thân phận đặc thù, tôi cũng không muốn cái gì, chỉ là muốn xem."
"Nga, xem." Thượng Quan Hiên tự tiếu phi tiếu.
Tiêu Xuân Thu dùng dư quang khoé mắt liếc Thượng Quan Hiên, "Giờ mới biết thì ra cậu tình thú như vậy."
"Tình thú?"
"Không phải sao? Nói còn cố ý kéo dài âm cuối."
Thượng Quan Hiên không phủ nhận, "Chúng ta về thôi."
Tiêu Xuân Thu đã dọn tới chỗ Thượng Quan Hiên một thời gian, tuy ngoài miệng nói là vì Huyền Diệu Khả làm hại Tiêu Xuân Hạ ngủ phòng khách, cho nên phải dọn ra ngoài, thế nhưng, anh trong tiềm thức đã coi nhà Thượng Quan Hiên như nhà mình.
"Anh tôi chưa về, cậu cầm chìa khoá anh ấy, chúng ta đi, anh ấy về làm sao mà vào?"
"Cậu đã quên còn có Huyền Diệu Khả?"
...
Trời xanh, mây trắng, tinh không vạn lí.
Ông chú Hồ tâm tình rất vui vẻ, nhất là thấy đám người Huyền Huyễn càng cười thoải mái.
"Thế nào nhiều một người?" Ông chú Hồ hỏi.
Huyền Huyễn nói: "Nhiều một người không được sao?"
Ông chú Hồ không khỏi nhớ tới dã man kia đã nói "nhiều ra ngủ chuồng heo", thế nhưng ông chú Hồ chưa từng để lời người kia vào lòng, mặt cười tươi như hoa, "Nhiều một người thì nhiều một người, không thành vấn đề."
Ngủ chuồng heo? Mình mới không tin chỗ cậu ta có chuồng heo? Lời này dùng ngón chân cũng biết là thuận miệng nói bừa, làm chi mà sợ!
Vừa nghĩ vậy, ông chú Hồ yên tâm thoải mái.
"Thế nhưng, chú muốn biết hai đứa ai là Huyền Huyễn, ai là nhiều ra?"
Tiểu Thường cười hì hì nói: "Ông chú, chú đoán xem? Xem chú đủ nhãn lực không, nếu thua tiền vé máy bay chú trả."
"Tiểu Thường chết tiệt, muốn hố chú?"
Thượng Quan Hiên nói: "Là muốn hố chú, vậy chú cho hố không?"
Ông chú Hồ vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy đứa một bọn, cho dù bỏ phiếu cũng nhất định là 6vs1, chú làm sao đây?"
Tiêu Xuân Thu cười nói: "Ông chú, chú thật thông minh!"
Ông chú Hồ nghĩ thầm: đây là thông minh bị buộc ra.
Tiêu Xuân Thu đối Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nói: "Tiền vé máy bay của chúng ta phải dựa vào hai người."
Huyền Huyễn nhún vai, "Tiền vé máy bay có thể xài của anh bao nhiêu? Quỷ hẹp hòi!"
Tiêu Xuân Thu tính đáp lại, bỗng nhiên Thượng Quan Hiên đánh một ánh mắt, Tiêu Xuân Thu nghi hoặc không giải thích được.
Nguyệt Vũ sờ đuôi sóc chuột, "Tiền tuy không nhiều, thế nhưng cũng là tiền."
"Không sai." Tống Tiếu Ngự phụ hoạ.
Ông chú Hồ đôi mắt chuyển a chuyển, suy nghĩ một hồi, chỉ vào Huyền Huyễn nói: "Cháu là Huyền—— cháu là người nhiều ra."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường cười ha ha, "Ông chú, chú thua!"
Thượng Quan Hiên cùng Tống Tiếu Ngự cũng nhịn không được nở nụ cười.
Ông chú Hồ không phục, "Hai người này chú chưa từng gặp, sao chú biết hỗn tiểu tử mấy đứa có phải liên hợp gạt chú không?"
Tiêu Xuân Thu nói với Huyền Huyễn: "Huyền Huyễn, chứng minh cho ông chú nhìn một cái."
Huyền Huyễn cười nói: "Chứng minh thế nào? Đốt lỗ trên quần áo chú sao?"
Ông chú Hồ xanh mặt, "Được rồi, chú tin cháu là Huyền Huyễn, tiền vé máy bay chú trả."
Đám người Tiêu Xuân Thu cười to không dứt.
Ông chú Hồ vừa tức giận bất bình móc ví tiền, vừa nói thầm: "Huyền Huyễn không phải yêu tiền sao? Người yêu tiền đều rất keo kiệt, sao hôm nay định luật này không nhạy?"
Nghe được lời thì thầm của ông chú Hồ, Tiêu Xuân Thu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vừa nãy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cố ý nói vậy, mục đích là vì lầm ông chú Hồ, ha ha!
Ông chú Hồ trừng Nguyệt Vũ, "Nhiều ra này là ai?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Cháu là Nguyệt Vũ, một bác sĩ."
Ông chú Hồ nhất thời mặt mày rạng rỡ, "Bác sĩ, rất tốt rất tốt, chuyến này có bác sĩ cũng tốt, vạn nhất có đổ máu gì cũng không luống cuống tay chân, tái ông thất mã, yên tri phi phúc! Hắc hắc!"
"Đổ —— máu??"
...