"Sao, sao cậu ở nhà tôi? Không đúng, sao cậu có chìa, chìa khoá nhà tôi?"
Mắt Thượng Quan Hiên lộ ra ý cười, "Sao cậu nói chuyện lắp bắp?"
Tiêu Xuân Thu trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: mình cũng không thể tự lòi.
Anh pha trò nói: "Nói nhảm, thấy kẻ xa lạ trong nhà mình, ai cũng giật mình, ha ha!"
"Kẻ xa lạ?" Thượng Quan Hiên kéo dài thanh âm, "Tôi là kẻ xa lạ?"
Không xong! Nói sai!
Tiêu Xuân Thu âm thầm kêu khổ, không dám nhìn sắc mặt Thượng Quan Hiên trầm xuống, không dấu vết lui tới cạnh cửa, dự định tình thế biến đổi lập tức bỏ trốn.
Mờ ám của anh Thượng Quan Hiên xem trong mắt, ôm cánh tay, đôi ngươi như hồ sâu yếu ớt nhìn Tiêu Xuân Thu, không biết nghĩ gì.
Tiêu Xuân Thu bị ánh mắt dị dạng nhiếp tâm thần, trong thời gian ngắn, chỉ biết ngơ ngác chằm chằm Thượng Quan Hiên.
"Cậu đi đâu? Sao giờ mới về? Hơn nữa còn không về nhà?"
Thanh âm trầm thấp của Thượng Quan Hiên mang theo một loại đầu độc, Tiêu Xuân Thu không tự giác hồi đáp: "Tôi đi tìm Huyền Huyễn."
"Tìm cậu ấy làm gì?"
"Tìm cậu ấy——" Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện không biết bao thuở Thượng Quan Hiên đã gần trong gang tấc, khí tức nóng rực thổi trên gương mặt đỏ bừng của mình.
"Cậu, cậu đừng dựa gần vậy." Tiêu Xuân Thu cảm thấy thân thể cũng nóng theo.
Thượng Quan Hiên cười, kéo tay Tiêu Xuân Thu ngồi trên sô pha.
Tiêu Xuân Thu tính rút tay lại, thế nhưng Thượng Quan Hiên nắm rất chặt, giãy không ra.
"Cậu tìm Huyền Huyễn làm gì?" Thượng Quan Hiên hỏi lại.
Tiêu Xuân Thu trực giác cho rằng Thượng Quan Hiên đã biết chuyện mình tính gạt Thượng Quan Hiên đi trộm mộ với ông chú Hồ, đáng tiếc người đôi khi kỳ quái như vậy, đã đoán được người ta biết bí mật của mình, thế nhưng người ta không nói, sẽ coi như không biết.
"Không có gì, cọ cơm mà thôi."
"Đơn thuần cọ cơm?"
"Bằng không có thể làm gì." Tiêu Xuân Thu chột dạ.
Thượng Quan Hiên không hỏi, nói: "Hôm nay ông chú Hồ tìm tôi——"
"Ông chú Hồ tìm cậu? Sao không sớm nói!" Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi, oán giận nói: "Cậu có phải chơi tôi rất vui? Hừ! Biết rõ tôi muốn đi trộm mộ, lại giả vờ không biết, hù dọa tôi!"
"Ông chú Hồ chưa nói chuyện trộm mộ." Thượng Quan Hiên chậm rãi nói, "Cậu đi trộm mộ? Trộm mộ gì?"
Tiêu Xuân Thu ngẩn ra, ôm đầu kêu thảm: "Đồ hồ ly, cậu, cậu cố ý, muốn tôi không đánh đã khai, thực sự giảo hoạt!"
Nghe được câu "đồ hồ ly", Thượng Quan Hiên có một chớp mắt thất thần, nam tử ngày trước, luôn thích dùng ngữ khí tự nộ phi nộ nói những lời này, mà giờ nghe lại, không khỏi có cảm giác thương cảm xa xôi.
Thượng Quan Hiên ghé tới hôn một cái trên mặt Tiêu Xuân Thu, Tiêu Xuân Thu càng hoảng sợ, quay đầu thất thố nhìn Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên vươn tay vỗ mặt anh, "Cậu làm chi sợ bị tôi biết, thật muốn đi, tôi sao sẽ phản đối!"
Tiêu Xuân Thu mặt đỏ tai nhiệt, nói thầm: "Tôi nghĩ cậu không hứng thú."
"Tôi là không hứng thú, thế nhưng cậu có hứng thú, tôi tự nhiên có hứng thú."
"Cậu——"
Tiêu Xuân Thu thấy ngượng, những lời này của Thượng Quan Hiên nghe sao có chút êm tai!
Mặt Tiêu Xuân Thu bị mình tức đỏ Thượng Quan Hiên thấy nhiều lắm, thế nhưng ngượng đỏ lại rất hiếm thấy, không nhân cơ hội tỉ mỉ nhìn sao được!
"Được rồi, tôi hỏi cậu, vì sao cậu đoán được —— nga, tôi biết, là Tiểu Thường nói, đồ phản bội!" Tiêu Xuân Thu nghiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Hiên không khỏi lắc đầu, "Dù Tiểu Thường không nói, lẽ nào cậu cho có thể giấu được tôi?"
"Không thử sao biết? Còn có, sao cậu có chìa khoá nhà tôi?" Tiêu Xuân Thu rốt cuộc nghĩ tới vấn đề này.
"Hỏi anh cậu."
Tiêu Xuân Thu tự hỏi trước mặt Thượng Quan Hiên rất khó làm được tích thuỷ bất lộ, cho nên định tìm cái cớ về nhà ngủ một đêm, tránh gặp Thượng Quan Hiên lộ ra kẽ hở, ai biết người định không bằng trời định! Tiểu Thường miệng rộng này! Tai hoạ!