Nhìn thi thể trăm nghìn lỗ thủng như bị mọt gặm của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Thiên không nói nên lời.
Con trai ông, ở nơi gần ông trong gang tấc bị tàn nhẫn sát hại, mà ông dĩ nhiên không hề hay biết.
Khuôn mặt vặn vẹo thê lương mà sợ hãi đã nhìn không ra cái vẻ ban đầu, trong đôi ngươi mở to mang theo kinh ngạc không dám tin.
Bắt được mấy phần kinh ngạc ấy, đầu óc hỗn độn trống rỗng của Nam Cung Thiên thoáng chốc thanh tỉnh.
Một người sẽ kinh ngạc trong tình huống gì? Sợ hãi, hưng phấn, cùng với vượt qua tưởng tượng, nằm ngoài dự liệu.
Tiểu Kỳ thấy hung thủ? Nó biết hung thủ là ai? Lại không ngờ được hung thủ là người đó, cho nên kinh ngạc...
Nam Cung Thiên lập tức nghĩ tới khả năng này.
Tối qua ông vì sao ngủ say như chết? Từ vết tích hỗn loạn trong bếp tới hoa viên có thể thấy trước khi chết Nam Cung Kỳ nhất định trải qua liều chết giãy dụa, âm thanh lớn vậy ở tình huống bình thường, ông không thể nào không hay, khả năng duy nhất là ông bị kê đơn, hoặc mất đi ý thức. Cái sau hoàn toàn có thể loại trừ, tối qua ông không ngừng nằm mơ, nói rõ ông vẫn có ý thức, vậy chỉ còn một khả năng, là ai, ai kê đơn ông? Hắn vì sao không giết ông...
Đầu óc Nam Cung Thiên hỗn loạn, quay đầu, đã thấy Hà Phỉ đờ đẫn ngồi trên sô pha.
So với khàn giọng nỉ non khi Nam Cung Đồng, Nam Cung Bích chết, an tĩnh của bà lộ ra dị thường.
Một ý nghĩ nảy lên.
"Tối qua bà có nghe tiếng Tiểu Kỳ kêu cứu không?"
Nam Cung Thiên nhìn vào mắt Hà Phỉ, ánh mắt là không biết ngụy trang, cũng dễ dàng tiết lộ cảm xúc của một người nhất.
Nhưng, ánh mắt Hà Phỉ hoàn toàn không thay đổi, như con rối, ngữ điệu cũng bình tĩnh không gợn: "Không, tôi không nghe thấy, tôi chỉ không ngừng nằm mơ."
Giọng Nam Cung Thiên siết lại, "Nằm mơ? Mơ gì?"
"Một giấc mơ bị người dùng đủ cách giết chết. Vốn tôi rất sợ, nhưng giờ thì không, vì người trong giấc mơ đã nói, hắn sẽ cho tôi cái chết dứt khoát, một đao đâm thẳng vào tim, đây là cách chết không thống khổ nhất, hắn đã đáp ứng để tôi chết như vậy."
Nghe Hà Phỉ dùng cái giọng cứng nhắc nói ra lời này, Nam Cung Thiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt đã điên rồi.
Nếu nói ai có cơ hội ám toán ông, Hà Phỉ hiềm nghi lớn nhất, nhưng Nam Cung Thiên lại tìm không được lý do, Nam Cung Đồng, Nam Cung Bích, Nam Cung Kỳ đều là con ruột của bà, bà vốn dĩ là con gái gia đình bình thường, gả vào Nam Cung gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, bà sẽ tự tay hủy tất cả sao? Không, sẽ không...
Nam Cung Thiên cấp tốc ngẫm lại người hầu tối qua, ông nghĩ không ra ai sẽ hại mình, ông bị đẩy vào ngõ cụt, đã không đường để đi.
...
Miêu Mộ Thanh luôn dậy rất sớm, dù là một chớp mắt vừa tỉnh, mắt anh cũng thanh minh như thường, phảng phất xưa nay chưa từng chân chính rơi vào giấc ngủ.
Lạnh lẽo trước ngực, ấp ủ trái tim, thoải mái không nói nên lời.
Miêu Mộ Thanh duỗi tay lấy ra, đó là một mảnh ngọc kỳ lân, trong ngọc ẩn ẩn có một vệt sáng mờ lưu động.
Nhẹ nhàng xoa nắn, lưu quang đã hiện, không còn bao nhiêu thời gian.
Điện thoại nội tuyến vang lên.
"Đại thiếu gia, đã tìm được Đường Mẫn."
"Đưa cô ta về Đường gia —— chậm đã," Miêu Mộ Thanh đổi ý, "Dẫn cô ta tới đây, tôi có việc cần hỏi."
"Dạ."
Miêu Mộ Thanh nhét mảnh ngọc vào áo, vừa định rời giường, điện thoại vang.
"Ngoan vậy, mới sáng sớm đã vấn an anh." Giọng Miêu Mộ Thanh có ý cười.
Tiếng cười của Miêu Mộ Linh ẩn ẩn truyền tới, "Đại ca lát nữa sẽ không thấy tiểu đệ ngoan."
Miêu Mộ Thanh trực giác không có chuyện tốt, "Sao vậy?"
Nguyệt Vũ đẩy Miêu Mộ Linh ra, nói: "Nam Cung Kỳ tối qua đã chết."
Miêu Mộ Thanh nhíu mày, "Tin tức của em linh thật."
"Trên người Nam Cung Kỳ có bùa của Tiểu Nguyệt." Nguyệt Vũ giải thích, dừng một chút, anh hỏi: "Chúng ta có cần nhúng tay vào không?"
"Tùy em, muốn làm gì thì làm."
"Em đã biết, rảnh thì cùng ăn cơm, anh tới hay bọn em qua?"
Miêu Mộ Thanh ngẫm lại, "Anh tới đi, đúng rồi, em đi bệnh viện Thiên Nhân một chuyến."
"Chi vậy?"
"Anh muốn biết Nam Cung Đường sống hay chết."
"Được."
...
"Đại ca nói thế nào?"
"Nam Cung Thiên tìm thì giúp, không cần thì tĩnh quan kỳ biến."
"Vậy em thấy Nam Cung Thiên sẽ tìm chúng ta sao?"
"Khó nói."
Nam Cung Thiên có bí mật, khi một người có bí mật, tự nhiên hy vọng càng ít người biết càng tốt.
Miêu Mộ Linh thấy Nguyệt Vũ đứng dậy cầm xe chìa khoá chuẩn bị ra ngoài, không khỏi kỳ quái: "Em đi đâu vậy?"
"Bệnh viện Thiên Nhân."
"Sớm thế, không ăn sáng?"
"Về rồi ăn."
"Không gọi Tiểu Huyền đi chung?"
"Tiểu Nguyệt sẽ không dậy sớm vậy."
Thói quen của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ rõ hơn bất kỳ ai.
"Vậy anh đi với em, mình anh ở đây cũng chán."
...
Dừng xe, Nguyệt Vũ vừa định xuống, Miêu Mộ Linh đã kéo lại.
"Nhìn, Nam Cung Thiên."
Nam Cung Thiên có vẻ rất vội, căn bản không để ý tới bọn họ.
Cả hai nhìn nhau, nhìn Nam Cung Thiên vào thang máy, mới xuống xe bám theo.
Tuy Nam Cung Thiên không trong tầm mắt, nhưng Nguyệt Vũ không lo mất dấu, cổ có thể nói cho anh hướng đi của Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên không tới phòng làm việc của mình, mà là trực tiếp vòng ra trại an dưỡng phía sau.
Ông đi thăm Nam Cung Đường, từ một năm trước Nam Cung Đường ngã thành người thực vật, ông chỉ tới thăm một lần, hộ sĩ đã dựa theo lời dặn của ông đưa Nam Cung Đường vào phòng bệnh này.
Phòng bệnh là loại rất bình thường, kiểu nhỏ dành cho một người.
Cay nghiệt sao? Nam Cung gia Đại thiếu gia ở phòng bệnh sơ sài như thế, chí ít Nam Cung Thiên không thấy lương tâm khó an.
Nam Cung Đường không phải con của ông và Hà Phỉ, mà là của ông và vợ trước, một người phụ nữ có chứng tự bế.
Rất nhiều người không rõ, ông vì sao sẽ cưới một kẻ không dung mạo thậm chí có thể nói có bệnh như vậy.
Cái lũ chỉ biết nhìn ngoài mặt kia, bọn họ sao có thể biết người phụ nữ ấy là cổ nữ, bà ta hữu dụng với ông.
Nam Cung Đường không sinh khí nằm đó, khiến người cảm thấy anh sống cũng là thống khổ.
Nam Cung Thiên nhìn thiết bị bên cạnh, sóng gợn phập phồng chứng minh người trên giường vẫn là một sinh mệnh thể, dựa vào vật chết băng lãnh duy trì sinh mệnh.
Tuy Nam Cung Đường đã cùng cấp người chết, người chết sẽ không trả thù, nhưng một ngày Nam Cung Đường còn sống, ông sẽ không thể chân chính yên tâm.
Ông có một suy nghĩ kỳ quái, ông cảm thấy là Nam Cung Đường giết bọn Nam Cung Đồng, cho nên ông muốn giết nó trước khi nó ra tay giết mình.
Nam Cung Thiên gập người, nhổ đi tất cả dây cắm.
Ông muốn đứa con này hoàn toàn chân chính chết đi, nó không thể sống.