La Minh mở cửa xe tính để Trần Nặc vào, sốt đến mơ màng Trần Nặc lại ôm cổ anh không buông, môi mấp máy, thì thào nói mê.
Môi Trần Nặc hầu như dán bên tai La Minh, anh rõ ràng nghe được Trần Nặc gọi: "Mẹ, mẹ..."
M —— ẹ?
La Minh nhất thời đầu đầy hắc tuyến, mình ở đâu khiến cậu ta có cảm giác mẹ? Con bà nó!
Trần Nặc khó chịu dùng mặt cọ La Minh, thống khổ rên rỉ: "Mẹ, mẹ, Tiểu Nặc rất khó chịu, rất đau, mẹ ở đâu, mẹ..."
La Minh rất muốn chửi ầm lên, thế nhưng nể tình Trần Nặc là bệnh nhân mới nhịn xuống không phát tác, anh có chút ngốc vỗ lưng Trần Nặc, tận khả năng ôn nhu nói: "Khái, Tiểu Nặc ngoan, rất nhanh sẽ không sao, ngoan, ngoan..."
Trần Nặc dần an tĩnh lại, La Minh thở dài một hơi, định mở ra tay anh, ấy vậy mà Trần Nặc kịch liệt giãy dụa, khóc nháo không chịu buông, "Mẹ, đừng đi, mẹ, mẹ, đừng đi..."
Nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn, trái tim La Minh siết chặt, luống cuống tay chân dỗ: "Ngoan, ngoan, tôi không đi, không đi..."
Trần Nặc nghẹn ngào chôn đầu ở cổ La Minh, không ngừng mà gọi: "Mẹ, mẹ..."
Trán La Minh lại nổ mấy cái gân xanh, thế nhưng ngẫm lại, cứ thấy không đành lòng, quên đi, tính toán với một đứa bé khuyết thiếu tình yêu lại bị bệnh, có vẻ mình cũng ấu trĩ.
Nghĩ thông suốt La Minh rất tự nhiên vỗ đầu Trần Nặc, mềm giọng an ủi: "Rất nhanh sẽ khỏi, đừng sợ, tôi ở bên cậu, tôi không đi..."
Tốt xấu dỗ được Trần Nặc buông tay, La Minh vội bỏ người vào xe, đã không thể chậm trễ, còn kéo nữa không có chỗ tốt với bệnh tình Trần Nặc.
La Minh đút chìa khóa, vừa định nổ máy, lại phát hiện bánh xe không lăn.
Anh cảm thấy kinh ngạc, vội nhìn xuống, thì ra là bánh sau bị một cành đa vươn ra cuốn lấy.
La Minh như bị điện giật, rét lạnh từ bàn chân thẳng lên.
Khi xuống xe, anh đã cẩn thận kiểm tra rồi mới lên lầu, anh nhớ rất kỹ, khyi đó giữa bánh xe không có cành đa này, hơn nữa——
La Minh chậm rãi ngẩng lên, thầm rùng mình, anh lên lầu không đến nửa giờ, cành đa này cho dù uống thuốc kích thích, cũng không thể mọc nhanh như vậy?
Trái tim anh thình thịch đập rất nhanh, lau mồ hôi lạnh trên trán, quả thật gặp quỷ!
Anh chui về xe, đeo lên bùa hộ mệnh Huyền Huyễn lấy 5000 nguyên bán đắt cho bọn họ.
Thiên linh linh, địa linh linh, nghìn vạn lần phải phù hộ bùa hộ mệnh của Huyền đại sư linh!
La Minh bái thần lạy đất cầm bùa hộ mệnh cầu một vòng, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới dám ngồi xuống bẻ gẫy cành đa quấn vào bánh xe.
Quăng nó ra xa, La Minh một khắc không dám dừng, lập tức vào xe rời đi.
Thẳng đến khi đi, một hơi nghẹn lại rốt cục phun ra.
Sờ lại, trên lưng đều là mồ hôi.
Kinh hồn chưa định La Minh không khống chế nhìn thoáng kính chiếu hậu, nhưng thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đứng ở đầu đường nhìn anh.
Khuôn mặt bà ta rất mơ hồ, căn bản thấy không rõ, nhưng mà kỳ quái là, ba chữ "đường Phạm Dương" trên cột tên đường phía sau lại dị thường rõ ràng.
La Minh cho mình hoa mắt, đưa đầu ló ra cửa sổ nhìn lại, người phụ nữ đã biến mất.