Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 11

"Đường Phạm Dương số 28, hẳn là đây." La Minh ló đầu ra cẩn thận đối chiếu cột tên đường, lau mồ hôi, thở ra một hơi, "Cuối cùng cũng tìm được!"

La Minh vừa lái xe vào, vừa oán giận: "Chỗ thầy đồ ở cũng là thầy đồ, thật khó tìm."

Chỗ quỷ quái này làm hại anh lòng vòng gần một giờ mới tìm được, hết lần này tới lần khác ở đây rất yên lặng, muốn tìm người hỏi đường cũng không có.

La Minh không khỏi nói thầm: "Tên kia nhát gan vậy, cư nhiên dám ở một nơi quỷ ảnh cũng không thấy?"

Đường rất hẹp, rộng chừng 2m, dung một chiếc xe khó khăn lách qua, La Minh cẩn thận lái, chỉ sợ cành đa trái phải vươn ra quẹt trầy xe yêu.

Ở đây tuy nhìn có chút sứt mẻ, thế nhưng xanh hoá tốt, bên đường trồng đủ loại đa.

Thế nhưng La Minh lại cảm thấy kỳ quái, đa ở đây không như bình thường bên đón nắng thì tươi tốt, bên khuất nắng thì thưa thớt. Cành lá chúng rậm rạp, hầu như không thấy khe hỡ đan xen.

Xung quanh im ắng, thậm chí không nghe thấy tiếng ve kêu.

La Minh không khỏi thấp thỏm.

Chỉ có những tòa nhà cao thấp bốn tầng thấp thoáng giữa cành lá, La Minh chậm rãi lái xe, cẩn thận tìm số 4.

Thật vất vả thấy được con số "4" xiêu vẹo dùng sơn đỏ viết ở tòa nhà đếm ngược đến ba.

Anh tính tìm một bãi đậu xe, thế nhưng đưa mắt nhìn lại, căn bản không thấy chỗ có thể đỗ.

Anh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ dừng xe ở một bãi đất chừng 10m2.

La Minh xem ra cả dãy nhà này đều thuộc hàng nguy hiểm chuẩn bị phá bỏ, chỉ kém không viết chữ "Phá" màu đỏ thật lớn phía trên.


Chỗ như vậy, không có quản lý, cũng không có giữ cửa, cửa bị khóa, La Minh gọi cho Trần Nặc, vẫn tắt máy.

Lẽ nào phải phá cửa mà vào?

Ôm khả năng thử, La Minh đẩy cửa, cư nhiên không khóa.

Anh trực tiếp bước vào, cánh cửa phía sau phát ra tiếng nặng nề, tự động đóng lại.

Giờ là ban ngày, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, thế nhưng vì hành lang không có cửa sổ, nên có vẻ dị thường tối tăm, cộng thêm chật hẹp, La Minh phải đỡ tường cẩn thận mười bước mà lên.

Một con nhện nhỏ bò qua mu bàn tay anh, không đề phòng La Minh không khỏi hoảng sợ, hất con nhện chết tiệt ấy xuống đất, tính một cước giẫm chết, nó lại rất nhanh bò đến góc phòng, chui vào khe hở giữa các bậc thang.

La Minh nhịn không được chà xát cánh tay, tòa nhà này thật giống nhà ma.

Thật vất vả lên tới lầu ba, La Minh nhìn quanh, thì thào tự nói: 302, 302...

Quẹo qua ngã, bỗng nhiên thấy một người lén lút ghé ngoài cửa nhìn vào một hộ gia đình, người kia thấy La Minh lập tức xoay người bỏ chạy, La Minh tính đuổi theo, thế nhưng dừng bước.

Hộ gia đình người kia nhìn, biển số nhà viết "302", đây không phải nhà thầy đồ?

La Minh cũng không quản kẻ khả nghi, lập tức chạy tới gõ cửa, "Trần Nặc, Trần Nặc, có ở nhà không?"

Hành lang tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng gõ cửa gấp gáp, không còn gì khác.

La Minh gõ cửa một hồi, bên trong không có đáp lại.


Chẳng lẽ không ở nhà? Nhưng ngẫm lại, La Minh cảm thấy vào xem tương đối bảo hiểm.

Nhờ ông chú Hồ nghiêm khắc yêu cầu, cảnh cục đồng chí mở cửa rất có một tay, xinh đẹp như trộm chuyên nghiệp.

Không khác, chỉ vì ông chú Hồ nói, im lặng mở cửa mới là chân chính đột kích, cái kiểu thô lỗ phá cửa mà vào, vì không thể bảo chứng tông một cái hai cái đã tông vỡ cửa, người trong phòng nếu phản ứng nhanh, sẽ có cơ hội đào tẩu, phải ngăn chặn tất cả khả năng này, tốt nhất là lén lút mở ra, giết phạm nhân một cái chân chính trở tay không kịp.

Về điểm này, Thượng Quan Hiên cũng tán thành, nhận được Thượng Quan Hiên duy trì ông chú Hồ càng đắc ý dào dạt, kỹ thuật mở cửa liệt vào năng lực trọng điểm khảo hạch.

Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, tuy cũ nát, thế nhưng ngoài ý muốn thu dọn rất chỉnh tề.

Vừa vào cửa, đã thấy tấm ảnh "một nhà ba người" treo giữa phòng khách, Trần Nặc trong ảnh chừng mười ba mười bốn tuổi, cột khăn quàng đỏ, một bộ học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Bên trái là một người phụ nữ đoan trang chải tóc búi mặc sườn xám, bên phải là một người đàn ông nghiêm túc đeo kính đen, xem chừng là cha mẹ Trần Nặc.

La Minh tùy ý nhìn thoáng, đã đẩy cửa vào phòng ngủ tìm người.

Chăn trên giường gồ lên, rõ ràng nằm ai đó.

La Minh trố mắt, lẽ nào tiểu tử này ngủ quên?

"Trần Nặc, Trần Nặc."

Gọi hai tiếng, thế nhưng người trên giường không chút động tĩnh.

La Minh chân sau quỳ gối, xoay lại Trần Nặc đưa lưng về phía mình, phát hiện mặt cậu đỏ đến kinh người, thế nhưng tay chân rất lạnh, hiển nhiên phát sốt.

La Minh vỗ mặt cậu lại gọi vài tiếng, Trần Nặc chỉ vô thức xoay đầu, né tránh tay anh, mắt nhắm chặt, hô hấp nóng hổi.

La Minh không dám dừng lại, ôm lấy Trần Nặc lao ra ngoài, còn không đi bác sĩ, tiểu tử này nói không chừng sẽ treo.

Khi xuống lầu, La Minh mẫn cảm thấy có kẻ rình coi, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một góc quần áo ở ngã rẽ, không rảnh thăm dò đến cùng, anh ôm chặt Trần Nặc chạy vội.

...