Huyền Giới Chi Môn

Chương 419: Phục sinh

Dịch giả: bunebi
Biên: deeno12701

Yên La nhìn qua Trụy Tiên Đài trong tay, ánh sáng bạc trong mắt lóe lên, trở nên linh hoạt kỳ ảo.

Một khắc sau, Trụy Tiên Đài bắt đầu rung động một cái, lập tức rời khỏi tay nàng bay đến giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.

Đồng thời, một giọng nói vang lên như thiên âm, phiêu đãng quanh quất trong hư không:

“Thiên sinh vạn vật, tiên đạo hữu linh, linh tẫn quy hư, trụy thành vĩnh thương,…”

Những gì Yên La đang niệm, rõ ràng là những gì ghi trong “Trụy Tiên Lục”.

Miếng giáp màu bạc vẫn che nửa gương mặt nàng chẳng biết đã biến mất từ lúc nào không hay, ẩn sau nó là một dung nhan tuyệt mỹ, khuynh thế tuyệt luân.

Vừa đọc chú ngữ, thân thể nàng cũng dần dần nhẹ nhàng bay lên không trung, ngân quang trong mắt lưu chuyển, dần dần ngưng tụ thành hai vòng xoáy màu bạc, dường như có mối liên hệ nào đó với Trụy Tiên Đài giữa không trung.

Một suối tóc dài đen nhánh xõa tung, ấn ký hình liên hoa màu đen dần dần sáng lên giữa hai đầu lông mày.

Quanh thân thể Thạch Mục cũng bừng lên một tầng ánh sáng màu đỏ, ngăn cản âm khí nồng đậm tràn ngập bốn xung quanh.

Hắn định nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ một lát rồi cũng không phát ra tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Yên La.

“Sinh linh tử địa, huyết mạch vi hệ, thượng cùng bích lạc, hạ đọa hoàng tuyền, thanh minh điên nhật nguyệt, thương mang đảo càn khôn, hỗn độn khí u u, thương khung đồ miểu mang,..."

Nội dung đoạn đầu của “Trụy Tiên Lục”, Thạch Mục tất nhiên biết rõ, nhưng dường như Yên La biết toàn bộ cả quyển, giọng đọc trôi chảy, không ngừng lại giây nào.

Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, không lên tiếng quấy rầy, một mặt âm thầm ghi nhớ.

Khi chữ cuối cùng truyền ra từ miệng Yên La, ngân quang trong hai mắt nàng đột nhiên sáng rực, sau đó cánh tay nàng nhấc lên, đầu ngón tay sáng lên một thứ quang mang màu bạc khác, lóe lên rồi biến mất trong Trụy Tiên Đài đang lơ lửng.

Luồng ngân quang kia vừa chui vào Trụy Tiên Đài thì toàn bộ Trụy Tiên Đài lập tức chấn động, phù văn khắc chìm màu vàng kim bên ngoài đài đột nhiên sáng rõ.

Những phù văn khắc chìm vốn hơi mờ mờ kia, lúc này đây nhô lên cao thấp không đều trên bề mặt bệ đá, tạo thành một đồ án cực kì cổ quái bao quanh bệ đá màu đen.

Giờ khắc này, Trụy Tiên Đài bừng sáng lên, hào quang tỏa ra vạn trượng!

Yên La được bao phủ bởi màn kim quang này, toàn thân như được khoác thêm một tầng kim sa, sặc sỡ và lóa mắt, cộng thêm màu bạc trong hai mắt và đóa yêu liên màu đen giữa hai lông mày thì vẻ duyên dáng động lòng người của thiếu nữ trước kia không còn sót lại chút gì nữa, trên người tản mát ra một cảm giác uy nghiêm không nói nên lời.

Xung quanh đầm Minh Thủy truyền đến một lạt tiếng động do cốt cách va vào nhau “lách cách”, hơn ngàn sinh vật Tử Linh nhao nhao nằm sấp trên mặt đất.

Nội tâm Thạch Mục thấy rùng mình, ánh mắt đảo qua mọi nơi, sau đó lại rơi xuống trên người Yên La đang ở giữa không trung.

Pháp quyết trên tay Yên La biến đổi, lại xuất hiện một luồng sáng bắn vào Trụy Tiên Đài, Trụy Tiên Đài vốn đang không ngừng lắc lư lập tức an tĩnh lại, phù văn màu vàng kim vừa nổi lên lại biến mất một lần nữa.

Yên La há miệng ra, Trụy Tiên Đài bỗng nhiên hóa thành một điểm sáng lấp lánh bay vào trong miệng nàng không thấy bóng dáng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thạch Mục, nàng chậm rãi đáp xuống, đứng trước mặt hắn, ngân quang trong hai mắt dần thu lại.

“Yên La, cô nhận ra Trụy Tiên Đài này sao?” Thạch mục nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, cuối cùng mới nhịn không được mà hỏi.

“Thì ra thứ này được gọi là Trụy Tiên Đài.” Yên La nói, miệng há ra, một điểm sáng lấp lánh bay vào trong tay, một lần nữa hóa ra một khối gạch màu đen.

Thạch Mục thấy vậy, lập tức không biết nói gì nữa.

Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện, Yên La lại ném tấm gạch màu đen cho Thạch Mục.


Thạch Mục theo bản năng vươn tay bắt được, hơi kinh ngạc mà nhìn Yên La.

“Tài liệu dựng tế đàn ta sẽ gom đủ cho ngươi, trong khoảng thời gian này, vật kia tạm để ngươi giữ vậy.” Yên La nói xong, không đợi Thạch Mục kịp đáp lời, đột nhiên quay người, một tay nâng lên, hai mắt lại nổi lên tia sáng bạc một lần nữa.

Một hồi tiếng vang rầm rập từ bốn phía truyền đến.

Hơn ngàn khô lâu nằm sấp trên mặt đất kia đồng loạt đứng dậy, cũng tự động xoay người đi thẳng về phía xa.

……….

Mười ngày sau…

Trên mảnh đất trống bên bờ hồ Minh Thủy, đột nhiên có một cột sáng với hơi nước trắng xóa mịt mờ bắn lên, xung quanh cột sáng, không khí nổi lên từng đợt chấn động như gợn sóng trên mặt nước hồ, tản ra bốn phương tám hướng, khiến cho cả khu vực này bắt đầu mông lung mơ hồ hẳn đi.

Cột sáng màu trắng đến từ chính một tế đàn dựng từ đá đen đường kính vài trượng dưới kia, chung quanh tế đàn còn được xây quanh bởi một vòng xương trắng xóa.

Trên tế đàn, Trụy Tiên Đài lơ lửng giữa không trung, phù văn vàng kim nổi lên trên thân, chậm rãi xoay tròn, tản mát ra một mảnh kim quang, bao phủ khắp một khu vực không lớn bên trên tế đàn.

Thạch Mục đang đứng giữa khu vực này, toàn thân đắm chìm trong kim quang đó.

Đuôi lông mày hắn bỗng nhúc nhích, quay đầu nhìn sang bóng dáng yểu điệu mặc áo giáp màu bạc cách đó không xa.

Vừa khéo, Yên La cũng quay đầu nhìn lại.

Bốn mặt nhìn nhau, lặng lẽ…

“Chuẩn bị xong rồi à?” Hồi lâu sau, Yên La mở miệng phá vỡ trầm mặc.

“Được rồi!” Thạch Mục gật gật đầu.

Giờ phút này, tâm trạng của hắn có phần phức tạp.

Năm đó, hắn đi theo Cúc sư thúc tiến vào giới diện Tử Linh, ngây ngây ngô ngô chiêu dụ Yên La làm linh sủng, kết quả, chưa nói đến tốc độ tăng trưởng thực lực của linh sủng này còn nhanh hơn mình, hôm nay đột nhiên hóa ra thân thể, còn là một mỹ nữ sắc nước hương trời.

Điều này quả thật quá sức tưởng tượng rồi.

Bản thân mình trong khoảng thời gian này cũng đã từng thử hỏi thăm quá khứ của Yên La, chẳng qua cứ đến lúc ấy sẽ thấy Yên La hai tay ôm đầu, trên mặt lộ vẻ thống khổ, thậm chí còn phát ra tiếng rít thê lương như lúc vừa thức tỉnh.

Thạch Mục sau khi bị tiếng rít đó khiến cho choáng váng lần nữa thì liền từ bỏ ý định truy vấn ngọn nguồn.

Đang ngẫm nghĩ, tia sáng màu bạc trong mắt Yên La đã bắt đầu lưu chuyển, tay ngọc nâng lên, một luồng ngân quang khác lóe lên rồi bay về phía Trụy Tiên Đài giữa không trung kia, biến mất trong đó.

Mà ngay trong khoảnh khắc tia sáng bạc trắng kia chui vào trong Trụy Tiên Đài, luồng quang mang màu trắng bắn từ dưới tế đàn lên lập tức sáng rực thêm, hoàn toàn bao phủ lấy thân hình của Thạch Mục.

Lúc bạch quang thu lại, bóng dáng Thạch Mục đã biến mất không thấy tung tích.

Ngân quang trong hai mắt Yên La thu lại, một tay khẽ vẫy, Trụy Tiên Đài giữa không trung hóa thành một điểm sáng bay vào trong miệng nàng, không thấy bóng dáng.

Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tế đàn bằng đá đen, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mép tế đàn, sau đó xoay người lại, đưa mắt về phía hồ Minh Thủy.

Cặp mắt huyền ảo linh hoạt lại thâm sâu của Yên La, như là từ xa nhìn ngắm hồ Minh Thủy, hoặc như là xuyên qua hồ Minh Thủy, nhìn ra một nơi càng xa xôi hơn…

Một lát sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, từng luồng sáng bạc sáng lên lưu chuyển quanh thân thể nàng, luồng khí lưu vô hình nhanh chóng chấn động, khiến suối tóc dài đen nhánh của nàng cũng khẽ tung bay.

Sau một lát, nàng mở to đôi mắt, hai luồng ngân quang bắt đầu sáng rực chói mắt, toàn bộ khí thế trên người nhanh chóng tăng vọt lên.


Uỳnh, uỳnh, uỳnh!

Những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, mặt hồ Minh Thủy vốn đang cực kì yên ả đột nhiên nổ tung, mấy chục cột nước xoáy to như cái vạc bay thẳng lên không trung cao đến vài trăm trượng.

Sau khi cột nước nổ tung, lại hóa thành huyết vũ đầy trời rào rạt rơi xuống hồ.

Yên La vẫn lẳng lặng đứng bên hồ, không hề nhúc nhích, mặc cho huyết vũ đầy trời kia hạ xuống.

Nước hồ Minh Thủy hóa thành huyết vũ, trùng trùng điệp điệp, rơi xuống cực kì dày, vậy mà không rơi xuống người Yên La được chút nào, tất cả đều bị một tầng khí lưu vô hình ngăn chặn.

Khí lưu vô hình quanh thân Yên La dần dần hóa thành chân thật, từng mảnh sương mù màu xám lưu chuyển, ngưng tụ quanh thân nàng, tụ tập thành một vòng xoáy sương mù màu xám cuồn cuộn không dứt.

Hai tay Yên La vừa thu lại, ngón giữa cùng ngón cái khẽ chạm nhau, tạo thành một pháp quyết.

Ầm!

Tốc độ xoay chuyển của vòng xoáy màu xám kia lập tức nhanh thêm, trong phạm vi gần trăm dặm vuông bên bờ hồ Minh Thủy nhất thời nổi lên bão cát, rất nhiều mảnh sương mù rất nhỏ màu xám xoắn lấy nhau trong không trung, kết thành một luồng khí lưu dày đặc.

Những khí lưu này, tựa như một con cự long dài màu xám, vặn vẹo uốn lượn thân thể, tụ lại ở trung tâm vòng xoáy, hóa thành một cái vòi rồng bằng sương xám, đường kính hơn mười trượng gió lốc cuốn lên cả những đám mây mờ mịt trên bầu trời.

Dưới tác động của lốc xoáy, những đám mây xám xịt kia bắt đầu phân liệt, nứt ra một khe hở rộng, lộ ra không gian đen như mực ở bên trong.

Thân thể Yên La ở giữa tâm vòng xoáy, vẻ mặt lãnh đạm, giáp bạc trên người tỏa ra quang mang chói mắt.

Lúc này, nàng thoáng như thần tiên phi tử, lại như cửu thiên tiên nữ, xinh đẹp không gì sánh được, nhưng áo giáp trên thân, mỗi một cử động lại mang một cỗ khí thế ngạo thị, bễ nghễ chúng sinh.

Cánh tay Yên La vừa nhấc lên, hai ngón tay như kiếm, hướng về phía một ngọn núi cách đó hơn mấy trăm dặm, từ xa chỉ một cái, một tia bạch quang chói mắt khác lập tức bắn ra từ đầu ngón tay của nàng.

Tia sáng kia chẳng qua là đột nhiên lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa. Một khắc sau, lại đột nhiên đột phá vòng xoáy bằng sương xám, như thuấn di xuất hiện trước ngọn núi kia.

“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, sau đó cả ngọn núi cao ngất này ầm ầm sụp đổ, chỉ chốc lát đã biến thành một đống đá hỗn loạn.

Yên La thu cánh tay lại, hơi nhíu mày, dường như có phần bất mãn.

Nàng lập tức thu lại pháp quyết vừa rồi, hai tay buông xuống, ánh mắt lại rơi xuống hồ Minh Thủy.

Không có sự thục giục của Yên La, vòi rồng bằng sương xám rộng hơn mười trượng kia bắt đầu chậm rãi tan đi.

Cùng lúc đó, hơn ngàn binh sĩ khô lâu tụ tập chung quanh hồ Minh Thủy, nhao nhao tụ họp tới đây, tạo thành một đội hình vuông vắn, rồi lại nhao nhao nửa quỳ một gối xuống.

Lúc này đây, nửa khuôn mặt của Yên La lại bị tấm giáp màu bạc bao trùm.

Nàng nhìn những binh sĩ khô lâu này, sau đó tay trái khẽ vuốt cái nhẫn trữ vật đeo trên ngón trỏ phải, một cỗ khô lâu trong suốt như ngọc liền xuất hiện trước mặt của nàng.

Đây chính là hài cốt của Vũ Dạ.

Yên La liếc bộ hài cốt này một cái, khẽ trở bàn tay, trong tay đã xuất hiện một ít bột phấn màu đen lấp lánh ánh kim.

Nàng rắc rắc một phấn màu đen trong lòng bàn tay xuống, vẽ lên một vòng hình bầu dục chung quanh bộ hài cốt, toàn bộ bọc lấy hài cốt của Vũ Dạ.

Làm xong hết thảy, hai tay Yên La kết ấn, từng luồng quang mang màu bạc từ đầu ngón tay bắn ra phóng tới, ngưng tụ thành từng quả quang cầu như dạ minh châu, chậm rãi rơi xuống hài cốt của Vũ Dạ.

Quang cầu màu bạc không ngừng rơi xuống hài cốt, những mảnh xương cốt vốn sáng bóng lập tức phát ra tia sáng chói mắt.

Trong hốc mắt trên đầu lâu sáng lên một tia sáng màu lục, lại lập tức biến mất giữa màn sáng bạc huy hoàng, không còn thấy gì nữa.

Đôi mi thanh tú của Yên La cau lại, tính toán một lúc, lại há miệng ra, Trụy Tiên Đài lóe lên, trôi lơ lửng bên người nàng.

Tay Yên La lại bấm một cái pháp quyết, hai ngón tay chỉ về phía Trụy Tiên Đài xa xa một cái.

Phù văn màu vàng kim được khắc chìm trên Trụy Tiên Đài sáng rực lên, một đám sương mù màu xám chậm rãi bay từ trong đó ra, ngưng tụ giữa không trung thành một gương mặt mơ hồ không rõ, lại nhanh chóng tản ra, hóa thành một sợi khí màu xám mù mịt, như con rắn đang lướt tới, chuyển hướng chui vào trong hài cốt của Vũ Dạ.

Bộ xương trắng vốn không chút sinh khí đột nhiên rung lên kịch liệt, như người sống chịu thương, run rẩy không ngừng.

Đúng lúc này, bột phấn màu đen mà Yên La rắc trên mặt đất đồng loạt vỡ ra, hóa thành một màn sương mù màu đen bao phủ lấy, tạo thành một quả cầu sương màu đen, bao bọc lấy cả bộ hài cốt.

Không biết trải qua bao lâu, quả cầu sương màu đen đột nhiên cuồn cuộn, lập tức ầm ầm vỡ vụn, một bóng dáng màu đen khác đột nhiên nhảy ra, đáp xuống phía trước Yên La.

Bóng dáng màu đen kia phủ phục trước mặt Yên La, chính là một võ sĩ khô lâu mặc giáp đen.

Tay võ sĩ chống bằng một trường đao đen kịt như mực, giáp đen trên người chỉ bao trùm ngực, bụng và tứ chi, một cái đầu lâu màu đen lộ ra bên ngoài, sáng bóng như tinh thạch.

Yên La nhìn võ sĩ mặc giáp đen trước mặt, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, tên của ngươi là Vũ Dạ!”