Huyền Giới Chi Môn

Chương 418: Dung mạo

Dịch giả: bunebi
Biên: nila32

Thời gian trôi qua cực nhanh, nhoáng một cái đã qua mấy ngày.

Bên bờ hồ Minh Thủy, Thạch Mục khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Từng giọt mồ hôi to như hạt đầu lăn từ hai bên má xuống, dường như đang phải chịu một loại thống khổ nào đó.

Hiện tại, trên bề mặt cánh tay trái vốn đen kịt như than cốc của hắn hiện ra từng đường vân đỏ không ổn định. Toàn bộ thân thể bị một tầng diễm quang hai màu trắng đỏ mông lung bao phủ.

Diễm quang như có linh tính, xoay vần cao thấp. Từng đợt sóng nhiệt nóng rực lan ra bốn phương tám hướng, khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao.

Bỗng nhiên, Thạch Mục choàng tỉnh, diễm quang hai màu đỏ trắng trên người xoay tròn một cái, hội tụ trên đỉnh đầu thành một đoàn liệt diễm chói mắt, sau đó chui vào trong tay trái như phải chịu một lực hút mãnh liệt nào đó, không thấy bóng dáng nữa.

Nguyên văn: “Trường kình hấp thủy” – như cá kình khổng lồ hút nước. Nghe hơi ngộ.:v

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thạch Mục thì thào lẩm bẩm.

Suốt mấy ngày nay, hắn cẩn thận nghiên cứu lực lượng hỏa nguyên mà hắn hấp thu được từ chỗ cốt trùng, mặc dù không hoàn toàn khống chế được, nhưng đã có thể thông qua việc vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ nhất để điều động loại hỏa nguyên này rèn luyện cánh tay trái của mình rồi.

Nhưng mà không biết là vì nguyên nhân gì lại không có tiến triển chút nào.

Căn cứ theo ghi chép trong Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ nhất, tình trạng này dường như là do giọt tinh huyết khỉ trắng thứ hai kia không hoàn toàn phù hợp với mình gây ra.

Thạch Mục nghĩ đến đây thì chau mày, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.

Lại nói tiếp, những đám huyết vụ mà bản thân mình tình cờ may mắn hấp thụ được ở dưới đáy biển năm xưa, đến giờ đại khái có thể xác định được, chính là do giọt tinh huyết thứ nhất của Yêu Vương – Thiên thú khỉ trắng biến thành.

Lúc trước, trong lúc hôn mê, hình như mình cũng đã từng trải qua một trận cảm giác huyết dịch sôi trào, hoàn toàn giống với tình cảnh lúc hấp thu giọt tinh huyết thứ hai ở Lăng Thiên Bảo Khố.

Lần hấp thu giọt tinh huyết đầu tiên cũng đã cách đây hơn mười năm, tính đền hiện tại, bản thân mình hóa thân thành khỉ trắng đã mấy lần, mỗi lần tỉnh lại, tựa hồ trong cơ thể đều sinh ra một ít biến hóa vi diệu.

Sau đó, sau khi mình bị liệt diễm của nữ tử thần bí đốt cháy thân thể, hợp tình hợp lý mở ra Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ nhất để tu luyện, chẳng lẽ, đến giờ, sự phù hợp của thân thể với tinh huyết của thiên thú là có liên quan với thời gian hay sao?

Nếu đúng là như vậy thật thì giọt tinh huyết thứ hai này, chẳng lẽ còn cần mười năm nữa sao?

Vừa nghĩ đến đây, Thạch Mục lại cảm thấy hết chỗ nói rồi.

Trong lúc nội tâm Thạch Mục rối như tơ vò. Mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tràng rung động, phía hồ Minh Thủy cách đó không xa truyền đến một tiếng nước bì bõm.

Thạch Mục lập tức đứng dậy, tập trung nhìn về phía hồ nước.

Mặt hồ Minh Thủy vốn phẳng lặng như gương trước mắt đột nhiên như đang sôi trào, ùng ục, ùng ục sủi bong bóng, sau đó bắt đầu cuộn trào, nhất lên từng đợt sóng lớn đỏ như máu, sau đó dần dần hình thành một vòng xoáy màu máu vô cùng lớn.

Vòng xoáy dần dần bay lên, trong đó dần dần hiện ra một cỗ khô lâu hình người, toàn thân óng ánh, sáng long lanh, hai khối hồn hỏa màu bạc trong hốc mắt liên tục chớp động.

Đến khi vòng xoáy màu máu lên cao đến hơn mười trượng, thân hình khô lâu hình người kia hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Giữa không trung tỏa ra một mảnh bạch quang nhàn nhạt, khiến cho mặt ngoài mỗi một khúc xương trên toàn thân khối khô lâu đều nổi lên một tầng hào quang nhu hòa.

“Yên La!” Thạch Mục nhìn qua khô lâu óng ánh trên đỉnh vòng xoáy, hét lớn.

Nhưng sau một khắc, khi hắn theo bạch quang nhìn về phía không trung, trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.


Trên bầu trời trên mặt hồ nước chẳng biết từ lúc nào đã tụ lại rất nhiều bấm mây trắng, tập hợp thành một mảng lớn trên không trung, mây trắng thanh khiết hoàn mỹ, mơ hồ cho người ta cảm thấy một loại khí tức thánh khiết.

Những bạch quang kia phát ra từ chính những đám mây trắng đó.

Nội tâm Thạch Mục rung động tột độ.

Phải biết rằng, nơi này chính là giới diện Tử Linh, tràn ngập âm khí.

Kể cả lúc hắn dùng thần niệm để tới đây, hay là khi bản thân hắn đến đây rồi, những gì hắn thấy đều là cảnh tượng tiêu điều trầm lặng, kể cả bầu trời hay những đám mây trôi nổi trên không trung đều tối tăm mờ mịt, không có một chút sinh khí nào, tạo cho người ta cảm giác cực kì đè nén.

Nhưng hôm nay, giữa không trung lại hiện ra mây trắng, tạo thành một sự tương phản mãnh liệt với bầu trời xám ngoét trước kia.

Ngay lúc Thạch Mục còn đang ngây người, giữa mảng mây trắng vần vũ, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ xé lòng.

Thạch Mục giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần.

Sau một khắc, một tia sét màu vàng vụt khỏi tầng mây trắng, bừng bừng khí thế đánh về phía mặt hồ, mục tiêu chính là Yên La đang ở giữa vòng xoáy.

Mỗi tia sét màu vàng rơi xuống người Yên La liền biến thành một con điện xà cùng màu, bắt đầu chuyển động lên xuống khắp toàn thân nàng.

Lôi quang màu vàng càng tụ càng nhiều, toàn thân Yên La bị một mảnh điện xà bao trùm, thân hình dần dần bị bao phủ trong đó, đến khi tia sét vàng cuối cùng rơi xuống, thân hình Yên La đã hoàn toàn biết mất, không thấy gì nữa.

Xa xa nhìn lại, giống như là một cái kén tằm màu vàng bị một vòng xoáy màu máu nâng lên vậy.

Chẳng qua, thứ bện nên cái kén này không phải là tơ tằm, mà là những tia sét màu vàng đến từ chính mảnh mây trắng trên không trung kia!

Nhiều đám mây trắng giữa không trung, sau khi lôi quang tan mất thì vỡ ra từng tầng từng tầng, hóa thành một màn mây trôi trắng xóa, dần dần biến mất trong vô hình.

Trên mặt hồ Minh Thủy, tia sét màu vàng không ngừng chuyển động bên ngoài mặt kén tằm, tản phát ra từng trận kim quang đẹp mắt, ngay cả mặt hồ đỏ như máu xung quanh, giờ phút này cũng như được dát một tầng óng ánh.

Thanh thế to lớn như vậy, khiến cho toàn bộ đại quân Tử Linh vây quanh hồ Minh Thủy đã xảy ra một hồi bạo động, hồn hỏa trong mắt toàn bộ sinh vật Tử Linh ở đây đều điên cuồng run rẩy, thân mình cũng phát run.

Xoẹt!

Một cột sáng màu trắng cực lớn từ trong kén tằm phóng lên trời!

Ngay trong khoảnh khắc cột sáng lóe lên liền tiêu tán vô tung, tiếp sau đó giữa không trung xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ yểu điệu mặc cung trang màu trắng, toàn thân bị ánh huỳnh quang bao trùm, nhìn không rõ hình dáng.

Bóng dáng thiếu nữ giống như cầu vồng thoáng hiện, vừa hiện thân liền hóa thành một đoàn bạch quang, chui vào trong kén tằm màu vàng ở bên dưới.

Sau khi bạch quang chui vào trong kén tằm, cả cái kén tằm run mạnh một cái, sau đó bắt đầu động đậy, như thể đã được trao sinh mệnh.

Trong chớp mắt khi bóng dáng thiếu nữ hiện lên, trong lòng Thạch Mục không hiểu tại sao lại dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.

Trong mắt hắn hiện ra vẻ nghi hoặc, nhìn kén tằm màu vàng giữa không trung không chớp mắt.

Không biết đã qua bao lâu, theo một tiếng sấm sét nổ mạnh, dây sét bao lấy bên ngoài kén tằm màu vàng bắt đầu ầm ầm tán loạn ra bốn phương tám hướng.

Thạch Mục chỉ cảm thấy kim quang lóe lên trước mắt, sau một khắc, miệng lại há hốc, trợn mắt nhìn.

Kén tằm màu vàng bên trên vòng xoáy màu máu kia đã biến mất vô tung, thay vào đó là một thiếu nữ tuyệt sắc hai tay ôm đầu gối, cuộn lại thành một đoàn.


Toàn thân thiếu nữ không một mảnh vải, một dòng suối tóc đen nhánh như thác nước rủ xuống mắt cá chân, phiêu động mơ hồ, da dẻ mịn màng, thân thể trắng hồng như ẩn như hiện.

Hai mắt nàng khép hờ, như đang ngủ say, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, cặp mi dài hơi đượm nét buồn, mũi ngọc thẳng tắp, nhỏ xinh, môi anh đào hé mở, giống như được cẩn thận điêu khắc ra vậy, tìm không ra một chút khiếm khuyết nào.

Nhất là hai đầu lòng mày của nàng có một đóa linh văn hình hoa sen màu đen, cực kì bắt mắt, càng tăng thêm vài phần yêu dã.

“Yên La, là ngươi sao?” Thạch Mục chần chờ hỏi một câu.

Dường như đã nghe được tiếng Thạch Mục gọi, cặp mi như rèm lụa của Yên La hơn run rẩy nhúc nhích, chậm rãi mở ra hai mắt, một cặp mắt sáng như làn thu thủy ngập tràn ba quang lưu chuyển, nhìn xung quanh có vẻ ngơ ngác.

Mặt mũi Thạch Mục không khỏi đỏ lên.

Nhưng lúc này, hai mắt Yên La mở lớn, hai tay ôm đầu, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, trên mặt lại hiện ra vẻ vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, toàn thân lại bắt đầu run rẩy, trong miệng không khỏi truyền ra một tiếng rít.

Thạch Mục chỉ cảm thấy hai lỗ tai ù đi, sau đó thấy đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt tối sầm, cứ thế lâm vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, Thạch Mục dần dần tỉnh lại.

Hắn chống đỡ thân thể, lắc lắc đầu hơi đau nhức, chậm rãi nhớ lại một màn trước lúc hôn mê kia, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức đứng dậy, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.

Sau một khắc, hắn phát hiện Yên La đang nằm nghiêng bên cạnh hồ Minh Thủy cách đó không xa, tựa hồ lại lâm vào trạng thái ngủ say.

Thạch Mục bước nhanh về trước, nhưng lập tức trong người có một hồi khí tức bừng lên, ngây người tại chỗ.

Suối tóc dài mềm mại của Yên La xõa tung bao lấy thân thể, dáng người như ngọc lúc ẩn lúc hiện, bờ vai thanh tú dưới cái cổ trắng như tuyết, khe khẽ nhấp nhô, hơi thở như lan.

Bỗng nhiên, lông mi nàng hơi nhúc nhích, dần mở mắt ra, một cặp mắt thâm sâu như bảo thạch đối diện với Thạch Mục.

Giờ khắc này, thiên địa ảm đạm biến sắc.

Thạch Mục mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng lại không cách nào dời mắt.

Hai gò má Yên La lập tức nổi lên hai ráng mây đỏ ửng, đến giờ mới phát hiện thân thể ngọc ngà của mình đang hoàn toàn lộ ra trước mắt Thạch Mục, hai tay vội vàng che trước ngực, hung hăng trừng mắt liếc Thạch Mục, môi son khẽ mở:

“Còn nhìn nữa, có tin ta giết ngươi luôn không?”

Giọng nói mặc dù lạnh, nhưng lại thanh thúy uyển chuyển như thiên âm, giống như lúc xưa trao đổi tâm thần với Thạch Mục vậy.

Tiếng nói vừa dứt, Thạch Mục còn chưa kịp dời mắt, trong hai mắt Yên La, tia sáng trắng lưu chuyển, thân thể đột nhiên rực sáng.

Chỉ thấy vô số điểm sáng màu bạc như bụi bay bốc lên trên người nàng, những tia sáng đem mắt đâm vào trong cặp mắt Thạch Mục đang giương to không chuyển mắt.

Sau màn hào quang, Yên La đã đứng dậy, trên người cũng đã ngưng tụ thành một bộ khôi giáp màu bạc mới tinh.

Yên La xoay một vòng tại chỗ, cũng mặc kệ Thạch Mục, quay người đi thẳng về phía hồ Minh Thủy.

Đi đến bên cạnh bờ, Yên La cúi người, quan sát mặt hồ trước mắt, nhẹ nhàng phất một cái, mặt hồ bắt đầu nổi lên những tia sáng trắng lốm đa lốm đốm, những tia sáng trắng dần dần khuếch tán ra bốn phía, mặt hồ đỏ như máu dường như được bao phủ một tầng hơi nước, lại bắt đầu trong suốt như tấm gương.

Giữa gợn sóng lăn tăn, một thiếu nữ đang mặc áo giáp màu bạc, dáng người chớp động, khiến người thất thần…

Yên La đưa tay khẽ vuốt một lọn tóc xách rủ xuống trước trán, nhìn bóng dáng trong hồ, khóe miệng khẽ mím, cười yếu ớt, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tựa hồ hơi thỏa mãn với bộ dáng trước mắt của mình.

Nhưng sau đó, nàng lại nghĩ tới điều gì, đôi mi thanh tú nhăn lên, khẽ thở dài một hơi.

Thạch Mục nhìn qua bóng người nhỏ bé yếu mềm phía trước, trong lòng chẳng biết tại sao lại dâng lên một cảm xúc khác thường.

Yên La đứng mạnh dậy, chợt vung tay lên, tia sáng trắng lóe lên trên mặt, hiện ra một tấm giáp tinh xảo nhỏ nhắn, che trước mặt.

Làm xong hết thảy, nàng mới xoay người lại, nhìn Thạch Mục.

“Yên La, đây là diện mạo trước kia của cô phải không? Không ngờ lại xinh đẹp như vậy!” Thạch Mục nhìn Yên La, theo bản năng buột miệng nói ra.

Không chờ Thạch Mục nói xong, Yên La khẽ ngẩng đầu, trên đỉnh đầu Thạch Mục là Trụy Tiên Đài đang xoay tròn lơ lửng.

“Vật này có ích với ta, ta muốn nó.” Nàng nhàn nhạt nói ra.

Còn chưa chờ Thạch Mục kịp phản ứng, Yên La khẽ vẫy tay một cái, Trụy Tiên Đài đã hóa thành một đạo hắc quang, lập tức bay vào trong tay nàng.