Huyền Giới Chi Môn

Chương 1263: Tiền hậu giáp kích (1)

Thạch Mục liếc mắt nhìn hai người Triệu Dận và Địch Ngạn, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu.

- Các vị an tâm một chút không nên nóng vội. Chúng ta vẫn tiếp tục thương thảo xem phòng thủ Vũ Nham Tinh như thế nào.

Một tộc trưởng Thần Cảnh Yêu tộc cỡ trung mở miệng khuyên nhủ.

- Hừ! Các ngươi nếu cố ý muốn trấn giữ tại chỗ này, vậy chúng ta cũng không ép buộc. Thứ lỗi cho Thiên Phượng Nhất Tộc ta không lại đi cùng.

Triệu Dận bỗng nhiên đứng dậy, nói như thế.

- Địa Long tộc ta cũng không nguyện ở đây khoanh tay chịu chết.

Địch Ngạn đi tới bên cạnh Triệu Dận, mở miệng nói.

Một ít tộc trưởng tiểu tộc phụ thuộc thấy thế, do dự một lát, cũng không nói một lời đi tới phía sau hai người. Nhưng có vài tộc trưởng tiểu tộc và trưởng lão khác có vốn đi theo hai tộc này, lại ở tại chỗ không hề động đậy.

- Thiên Đình uy hiếp chưa giải trừ, hai vị tộc trưởng vẫn mong lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ một chút đã.

Sắc mặt Thạch Mục hơi trầm xuống, mở miệng hỏi.

- Hai người chúng ta khuyên các vị rút lui khỏi đây, các vị không chịu. Vậy ta đây cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình lui đi.

Triệu Dận vuốt tay, bộ dạng không thể tránh được, nói.

- Để cho bọn họ đi. Lúc trước khi đại quân Thiên Đình tấn công, bọn họ đã muốn vứt bỏ Bàn Quy tộc ta để rời đi. Đã như vậy, Bàn Quy tộc ta cũng không nguyện ép bọn họ ở lại. Lục mỗ ta ở đây tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Bàn Quy Tộc ta rời khỏi liên minh ba tộc, chính thức gia nhập liên minh Di Thiên.

Lục Quỳ Chung cất giọng nói.

Sau khi Triệu Dận nghe xong, sắc mặt chợt lạnh. Trên mặt hắn rõ ràng dâng lên một sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Quỳ Chung.

Lục Quỳ Chung cũng không nhượng bộ chút nào, trợn mắt cùng đối diện.

Khóe mắt Địch Ngạn co giật vài cái, ánh mắt nhìn lướt qua trên người của Lục Quỳ Chung và Thạch Mục.


Đại trưởng lão thấy thế, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối.

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, hai tộc Thiên Phượng Địa Long khổ tâm gần nghìn năm, mới ngồi trên vị trí đại tộc cấp cao nhất tinh vực Thiên Hà này. Hiện tại Di Thiên Cự Viên tộc vừa quay về, liền muốn thay thế địa vị của bọn họ, trở thành người đứng đầu liên minh mới liên hợp. Trong lòng hai người Triệu Dận Địch Ngạn không có cách nào tiếp nhận được, tuyệt đối không có khả năng lưu lại, gia nhập vào trong liên minh Di Thiên.

Trong lòng Thạch Mục cũng biết điểm này, nên hắn không lên tiếng khuyên bảo nữa.

Triệu Dận thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Mắt thấy tộc trưởng rời khỏi, đám người Thiên Phượng Tộc đều đứng lên, đi theo Triệu Dận ra ngoài.

Triệu Chu Minh có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn Thạch Mục, cũng đi theo.

Địch Ngạn cũng tức giận hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng khách. Đám người Địa Long tộc rất nhanh cũng đều đi ra ngoài

Ngay sau đó, một ít tiểu tộc phụ thuộc hai tộc Thiên Phượng Địa Long đều đi theo bọn họ rời khỏi đó.

Thiếu đi những người này, toàn bộ đại điện nhất thời vắng vẻ hơn rất nhiều. Trong lòng mọi người ở trong điện nhất thời thầm thở dài.

...

Ban đêm hôm đó, hai tộc Thiên Phượng Địa Long liền dẫn theo tộc nhân và tiểu tộc phụ thuộc, ngồi trên hơn bốn mươi chiếc chiến hạm, rời khỏi Vũ Nham Tinh.

- Lục tộc trưởng, lỗ thủng của Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận chữa trị như thế nào?

Trên tháp cao, Thạch Mục thu hồi ánh mắt từ trên chiến hạm hai tộc Thiên Phượng đang rời đi, nói với Lục Quỳ Chung.

- Thạch minh chủ, ta đang muốn báo với ngươi chuyện này. Là ta trước đây quá mức lạc quan. Ngoại trừ góc trận của Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận bị phá hỏng tạo thành tổn thương ra, còn bị chiến hạm của Thiên Đình luân phiên công kích, cho nên tình hình hủy hoại còn muốn nghiêm trọng hơn so với dự đoán. Hiện nay chưa có thể chữa trị hoàn toàn.

Lục Quỳ Chung lắc đầu nói.

- Lục tộc trưởng, hai tộc Thiên Phượng bỏ chạy. Thiên Đình khó bảo toàn sẽ không thừa dịp chiến lực của chúng ta thiếu thốn, mà quay lại. Ngươi cùng đại trưởng lão dẫn theo tất cả tộc nhân trong tộc còn có khả năng chiến đấu, tập hợp với người ta dẫn tới, chuẩn bị tập hợp tác chiến.

Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói.


- Vâng.

Hai người Lục Quỳ Chung và đại trưởng lão đồng thời đáp.

- Nhớ kỹ, có thể chuyển tất cả chiến hạm phóng lên trên không trung. Cũng không cần ra khỏi Vũ Nham Tinh, tử thủ ở lỗ thủng của Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận. Một khi có người của Thiên Đình muốn từ nơi đó xâm nhập, liền lập tức phát động công kích.

Thạch Mục nói.

Sau khi Lục Quỳ Chung và đại trưởng lão nhận lệnh, lập tức hành động. Rất nhanh bọn họ đã điều động tất cả chiến lực có khả năng trong toàn bộ Vũ Nham Tinh lại.

Ngoài những chiến hạm bị hai tộc Thiên Phượng Tộc mang đi ra, công thêm năm chiếc chiến hạm do liên minh Di Thiên mang đến, toàn bộ bên trong Vũ Nham Tinh chiến hạm có thể dùng cũng chỉ có không quá ba mươi chiếc. Tất cả đều bị điều đến chỗ lỗ thủng của đại trận, để thủ vệ nơi này.

Quả nhiên, hai tộc Thiên Phượng rời khỏi chưa được ba canh giờ, hạm đội Thiên Đình đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Vũ Nham Tinh, bao vây xung quanh lỗ thủng của Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận chật như nêm cối.

Gần trăm chiến thuyền chiến hạm của Thiên Đình đều mở ra hỏa lực. Hơn trăm mâu cực lớn với ánh sáng màu vàng đồng thời bắn vào lỗ thủng của đại trận, phát ra tiếng nổ vang rung trời.

Thạch Mục đứng ở trên một chiếc chiến hạm hình tròn, ngửa đầu nhìn hoàng vân điên cuồng cuồn cuộn trên không trung, chân mày nhíu chặt lại.

- Không tốt. Minh chủ ngươi xem. Lỗ thủng đại trận kia lại bắt đầu lớn hơn.

Nham Hùng tộc trưởng chỉ một tay về phía hoàng vân, vừa nói.

- Chúng ta làm sao bây giờ? Có nên chủ động xuất kích hay không?

Lục Quỳ Chung cũng mở miệng hỏi.

- Tạm thời không vội. Chỉ cần bọn họ không tiến vào Vũ Nham Tinh, chúng ta sẽ không động thủ. Một khi bọn họ đánh vào, lại lập tức phản kích.

Ánh mắt Thạch Mục chớp động, nói như thế.

- Nhưng như vậy cũng không phải là biện pháp. Nếu để mặc cho bọn họ tiếp tục công kích đại trận như vậy, sợ rằng không đến ngày mai, chỗ lỗ thủng của đại trận sẽ mở rộng gấp mười lần. Đến lúc đó chiến hạm của bọn họ có thể đánh thông suốt, tiến vào.

Lục Quỳ Chung nhíu mày nói.

- Yên tâm đi...

Thạch Mục nói được phân nửa, lại đột nhiên ngừng lại.

Ánh mắt hắn hạ xuống, dường như đột nhiên rơi vào trong trầm tư.

Sau một lúc lâu, đột nhiên trên mặt Thạch Mục lộ vẻ vui mừng, cao giọng nói:

- “Ha ha, không cần, lập tức điều động toàn hạm, chuẩn bị xuất kích.