Chuyện Thiên Phượng, Địa Long tộc mưu đồ mấy năm, chính là thay thế được Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, trở thành đứng đầu tám tộc.
Đại trưởng lão nói thế, trực tiếp lay động nơi kiêng kỵ sâu nhất trong lòng bọn họ. Sắc mặt hai người nhất thời thay đổi.
- Lại nói tiếp, nếu không có chúng ta khẩn cấp đến đây gấp rút tiếp viện, sợ rằng liên minh ba tộc hiện tại cũng không nhất định vẫn tồn tại đi?
Phương Trăn nhìn hai người, cười lạnh một tiếng hỏi.
- Hừ! Nếu không có Lục tộc trưởng kiên trì liều chết bảo vệ Vũ Nham Tinh, không chịu vứt bỏ tinh vực, bằng không cũng không tới phiên các ngươi tới cứu.
Lửa giận trong lòng Địch Ngạn dâng lên, nói có phần không suy nghĩ.
- Địch tộc trưởng, ngươi nói thế là có ý gì? Là trách ta không chịu vứt bỏ chủ tinh, cùng với các ngươi cụp đuôi chạy trốn sao?
Hai mắt Lục Quỳ Chung trợn trừng, giận tím mặt nói.
- Lục tộc trưởng, Địch tộc trưởng, lúc này đại địch chưa lui lại, chúng ta không nên nội chiến, tự mình rối loạn đầu trận tuyến.
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Địch Ngạn, mắt hơi sáng lên, giống như giải hòa mở miệng khuyên nhủ.
- Là hắn ép người quá mức. Liên minh sát nhập vốn chính là để tiện đối đầu với Thiên Đình. Thực lực Thạch minh chủ rõ như ban ngày. Bàn Quy Tộc ta tâm phục khẩu phục. Về phần ai tới làm người đứng đầu liên minh, Lục mỗ lấy chủ ý của Thạch minh làm chuẩn.
Lục Quỳ Chung cao giọng nói.
Thạch Mục nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, trong lòng thầm thở dài. Thật ra người phương nào thống lĩnh liên minh hắn thật sự không để ý tới. Chỉ cần có thể đánh đuổi Thiên Đình ra khỏi tinh vực Thiên Hà là được.
- Không biết Thạch tộc trưởng đối với chuyện này thấy thế nào?
Triệu Dận quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, ánh mắt lóe lên hỏi.
Thạch Mục nghe vậy, đang muốn mở miệng nói. Chợt trong đầu hắn lại đột nhiên vang lên giọng nói của Triệu Dận:
- Thạch Mục đạo hữu, tạm thời thong thả trả lời. Năm đó ở trong Thiên Phượng Tộc quả thực bất công đối với ngươi. Triệu mỗ ở nơi này tạ lỗi với ngươi trước.
- Chuyện cũ mà thôi. Triệu tộc trưởng không cần lo lắng.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, truyền âm trả lời.
- Thạch đạo hữu cùng thánh nữ tộc ta Triệu Thanh Tú vốn có hôn ước. Chỉ cần Thạch đạo hữu ủng hộ ta, sau này theo ta quay về Thiên Phượng Tộc, chúng ta chọn một ngày tốt, lập tức cho hai người thành hôn. Hơn nữa ta có thể xin thề, ở trong đại chiến phía sau, tuyệt đối sẽ không đặt Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc của ngươi vào hiểm cảnh.
Trong lòng Triệu Dận mừng thầm, truyền âm nói.
- Triệu tộc trưởng có lòng tốt, Thạch Mục xin nhận tấm lòng. Chỉ là hiện tại đại địch Thiên Đình ở phía trước, chuyện nữ nhân, Thạch Mục vẫn tạm thời đặt lại bàn sau.
Thạch Mục hờ hững truyền âm trả lời.
Cưới Chung Tú, không chỉ là một lời hứa hẹn của hắn đối với Chung Tú, đồng thời cũng là một tâm nguyện của hắn. Triệu Dận lấy chuyện này tới thương lượng cùng hắn, ngược lại thật sự nắm được chỗ mềm yếu trong lòng hắn.
Nhưng hiện tại, hắn đã không phải chỉ có một mình. Hắn là truyền nhân của Bạch Viên Lão Tổ, là tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, còn là minh chủ của liên minh Di Thiên, sao có thể chỉ vì bản thân mình, lại tổn hại tới lợi ích của toàn bộ liên minh.
Triệu Dận nghe vậy ngẩn ra, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
- Các vị, lúc này đại quân Thiên Đình vẫn đang chú ý, bao vây bên ngoài. Tình trạng cấp bách của Vũ Nham Tinh này vẫn chưa hoàn toàn giải trừ. Việc hàng đầu trước mặt chúng ta nên làm là thương thảo làm sao để ứng phó với đại quân Thiên Đình. Về phần ai làm người đứng đầu liên minh này, vẫn tạm thời gác lại, sau này sẽ bàn lại.
Thạch Mục cũng không để ý tới, mở miệng nói.
Thạch Mục vừa nói ra lời này, mọi người tại đây đều gật đầu. Nhất là những tiểu tộc.
Thạch Mục nói thế, mới là đứng ở góc độ tinh vực Thiên Hà. Những người của tiểu tộc nhìn về phía Thạch Mục, ánh mắt nhất thời có chỗ khác biệt so với vừa rồi.
- Tình trạng cấp bách của Vũ Nham Tinh? Thạch tộc trưởng không cảm thấy đã không cần thiết nữa hay sao?
Trên mặt Triệu Dận chợt lộ ra nụ cười lạnh, giọng nói không tốt nói.
- A, không biết triệu tộc trưởng nói lời ấy là có ý gì?
Thạch Mục nhướng mày, hỏi.
- Chuyện đã xảy ra trước đây không phải đã chứng minh, hộ tinh đại trận này của Vũ Nham Tinh cũng không phải là bền chắc như thép. Ta thấy chúng ta vẫn nên mau chóng rút khỏi trận tuyến tác chiến, rút lui tới Xa Lưu Tinh thì tốt hơn.
Triệu Dận lạnh lùng nói.
- Triệu Dận huynh nói có lý. Lui trận tuyến về phía sau, có thể lưu lại cho liên minh và đại quân Thiên Đình giảm xóc vừa đủ. Cũng cho chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi nhất định, khôi phục thực lực đối kháng cùng Thiên Đình.
Địch Ngạn lập tức nói.
Các tộc trưởng tiểu tộc phụ thuộc vào liên minh ba tộc, trước cùng đại quân Thiên Đình luân phiên giao chiến, tổn thương vô cùng nghiêm trọng, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Bọn họ nghe được lời ấy, tất nhiên đều tán thành.
- Các vị nghe ta nói một lời. Trước đây ta đã nghe Lục tộc trưởng nói qua. Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận bị công phá, quả thật là do nội gian quấy phá, mà không phải bởi vì bản thân đại trận. Mà trên thực tế, toàn bộ tinh vực Thiên Hà sợ rằng cũng khó tìm được tinh cầu thứ hai có phòng ngự vững chắc như vậy. Cho nên chúng ta nên coi đây là cơ sở để thành lập phòng tuyến, chống lại Thiên Đình.
Thạch Mục vội vàng cao giọng nói.
- Nơi này có thể bị công phá lần đầu tiên, cũng có thể bị công phá lần thứ hai. Ai có thể bảo đảm hiện tại trên Vũ Nham Tinh, sẽ không có gian tế do Thiên Đình phái tới?
Triệu Dận tiếp tục lạnh lùng mở miệng nói.
- Hai vị nói thế, là cho rằng hộ tinh đại trận của Vũ Nham Tinh ta trăm ngàn chỗ hở phải không?
Lục Quỳ Chung liếc mắt nhìn Triệu Dận và Địch Ngạn, cả giận nói.
- Dễ dàng liền bị người của Thiên Đình xâm nhập vào như vậy, Lục tộc trưởng bản thân ngươi cho là thế nào?
Triệu Dận cười lạnh một tiếng, nói.
- Lục huynh, không biết là ai phái gian tế Triệu Tiển này đi tới canh giữ góc trận quan trọng, mới đưa đến đại trận bị công phá?
Địch Ngạn liếc mắt nhìn Lục Quỳ Chung một cái, lạnh lùng nói.
- Ngươi...
Lục Quỳ Chung lửa giận càng tăng lên.
Không khí hiện trường thoáng cái trở nên vô cùng khẩn trương!