Huyền Giới Chi Môn

Chương 1019: Cấm chế Cực Diễn (1)

- Linh bảo!

Ánh mắt của đại hán lông mày đỏ rơi vào trên cây gậy khổng lồ màu vàng trong tay Thạch Mục. Sắc mặt hắn bỗng nhiên kinh hãi.

Trong miệng Thạch Mục phát ra một tiếng hét dài. Phiên Thiên Côn trong tay phóng ra ánh sáng cường đại, uy áp vô cùng vô tận đột ngột bạo phát ra.

Hắn vung Phiên Thiên Côn lên, lập tức chém ra, hóa thành một đạo côn ảnh cao chừng mấy trăm trượng kim quang sáng ngời, giống như thái sơn áp đỉnh đập về phía đại hán lông mày đỏ.

Đại hán lông mày đỏ không nói hai lời bấm pháp quyết. Trên người dâng lên ngọn lửa màu trắng. Ngay lập tức ở phía sau lưng hắn ngưng tụ ra một đôi cánh lửa màu trắng. Hắn liền muốn bay về phía xa né tránh.

Dường như khi hắn nhìn thấy Thạch Mục lấy ra Phiên Thiên Côn, hắn đã quyết định rút lui. Vì vậy mặc dù tốc độ Phiên Thiên Côn nhanh, nhưng thân là Thần cảnh, lại thêm sớm có sự chuẩn bị, tất nhiên hắn có thể né tránh được.

Nhưng ngay vào lúc này, biến đổi khác thường đột ngột phát sinh!

Một tiếng kêu lớn đột nhiên vang lên, hoàn toàn không có dấu hiệu nào báo trước. Cách đại hán lông mày đỏ mười mấy trượng, chợt hiện ra ảo ảnh một con chuột lớn màu xám.

Ảo ảnh con chuột lớn này cao chừng bảy tám chục trượng, toàn thân tản ra từng đợt ánh sáng màu xám trong suốt. Nhất là mắt, sáng vô cùng, có vẻ có chút linh động.

Mắt con chuột lớn lóe lên, hai đạo u quang màu đen bắn ra, vô cùng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể đại hán lông mày đỏ.

Thân thể đại hán lông mày đỏ nhất thời bị dừng lại, không thể động đậy.

Nhưng theo ngọn lửa màu trắng cuốn lên trên toàn thân đại hán lông mày đỏ, hai mắt hắn lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo, tiếp tục trốn chạy về phía xa.

Nhưng bởi vì thời gian lưu lại này, côn ảnh cực lớn màu vàng đã đánh xuống.

Hai mắt của đại hán lông mày đỏ hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhưng bản thân hắn là tồn tại Thần cảnh, tất nhiên thủ đoạn không tệ. Chỉ thấy hắn vừa mở miệng, phun ra vô số cát đá vụn màu vàng. Trong khoảnh khắc, trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ ra một tấm phù văn màu vàng nhạt trong suốt có kích thước chừng hơn trăm trượng.

- Ầm.

Phiên Thiên Côn ầm ầm rơi vào phía trên phù văn khổng lồ, truyền ra một tiếng động khẽ. Nhưng dưới ánh sáng màu vàng lưu chuyển ở trên bề mặt của tấm phù văn khổng lồ, rốt cuộc Phiên Thiên Côn bị cứng rắn ngăn cản lại.

Nhưng khi đại hán lông mày đỏ chưa kịp thở phào một cái, những tiếng vù vù lại vang lên!


Nhưng thấy vô số ánh sáng màu vàng từ trong Phiên Thiên Côn khổng lồ bay ra. Trong đó xen lẫn vô số phù văn màu vàng, hình thành một dòng nước lũ màu vàng vô cùng lớn. Nó đi qua nơi nào, không gian nơi đó từng tầng mất đi. Tất cả đều biến thành hư vô.

Phù văn khổng lồ ở dưới dòng nước lũ này trùng kích, run rẩy mạnh một hồi. Ánh sáng màu vàng nhạt phía bề mặt nhất thời ảm đạm đi rất nhiều.

- Phá cho ta!

Hai tay Thạch Mục ở trước người bấm một pháp quyết, trong miệng hét lớn một tiếng!

Ầm!

Tuy rằng phù văn khổng lồ còn muốn chống đỡ một chút, nhưng lại giống như châu chấu đá xe, ầm ầm tan ra, lại biến thành vô số cát đá vụn màu vàng.

- Không! Không có khả năng!

Cương khí hộ thể toàn thân của đại hán lông mày đỏ ở dưới ánh sáng màu vàng của Phiên Thiên Côn kích động, bị đè ép vỡ vụn ra.

Hắn đột nhiên cầm lưỡi hái lửa trong tay ném về phía không trung. Nhất thời ánh lửa ở mặt ngoài lưỡi hái lửa tăng mạnh. Bỗng nhiên từ đó bay ra vô số liêm ảnh, che kín một mảng, nghênh đón ánh sáng màu vàng đang trải dài khắp bầu trời.

Đồng thời một bát tròn màu bạc từ trong miệng hắn phun ra. Linh quang từng trận chớp hiện, hóa thành một tầng bảo hộ ngân sắc hình tròn, bảo vệ đại hán lông mày đỏ ở trong đó.

Lúc này, dòng nước lũ màu vàng ầm ầm lao tới, một tiếng động giống như mưa đánh vào tàu lá chuối vang lên. Vô số liêm ảnh đều tán loạn. Tiếp đó một tiếng động vang lên. Trong nháy mắt, màn ánh sáng hộ thể màu bạc bị cắt loạn.

Sau một tiếng hét thảm, dòng nước lũ màu vàng nhấn chìm thân thể đại hán lông mày đỏ.

Tất cả những điều này nói rất dài dòng, nhưng thực chỉ có hai ba hơi thở mà thôi.

Cùng lúc đó, trong vòng trăm dặm vuông, linh khí thiên địa kịch liệt cuồn cuộn, phong vân biến sắc, giống như nước được đun sôi.

Một lúc lâu sau, tất cả mới chậm rãi khôi phục. Thân thể đại hán lông mày đỏ đã hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có để lại một chút gì. Cái pháp bảo lưỡi hái lửa và bát tròn màu bạc ở dưới uy thế của Phiên Thiên Côn, hoàn toàn biến mất.

Trên người Thạch Mục có ánh sáng trắng lóe lên, hóa thành kích cỡ ban đầu. Sắc mặt hắn đặc biệt tái nhợt, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi. Năm ngón tay buông ra. Một hòn đá ảm đạm không ánh sáng tuột tay rơi xuống.


Hắn hít sâu một hơi, lật tay lấy ra mấy viên đan dược ăn vào. Dược lực dung hòa, sắc mặt hắn mới dễ coi một ít.

Lần giao chiến này nhìn thời gian dường như không lâu, nhưng có thể nói là vạn phần mạo hiểm.

Một đòn Phiên Thiên Côn này, gần như hấp thu sạch sẽ tất cả chân khí trong cơ thể hắn. Nếu không phải nhờ có linh thạch tiên phẩm gia tăng, hắn sợ cũng bị ép khô.

Mà bản thân hắn trước đó cũng có chút khinh địch. Một khi mình đánh một đòn này không trúng, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.

- Các hạ là ai? Vẫn mời đi ra gặp mặt.

Thạch Mục thoáng khôi phục lại một chút, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía mặt đất bên cạnh, trong miệng nói như thế.

Vừa dứt lời, bóng người lóe lên. Một bóng người màu xám từ trong lòng đất bắn ra. Đó chính là Thư Hữu Kim kia.

- Hắc hắc, không ngờ thực lực của Thạch Mục huynh lại lợi hại đến mức như vậy. Ngay cả thần tướng của Thiên Đình cũng có thể giết chết. Bội phục bội phục!

Thư Hữu Kim kính phục nói.

- May mắn mà thôi. Còn phiền Thư huynh hỗ trợ.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nói.

- Nào có nào có. Ta nào có được loại bản lãnh như vậy. Chỉ là thoáng hỗ trợ một chút mà thôi. Thật ra tình hình vừa nãy, ta cho dù không ra tay, người kia cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Thạch huynh.

Thư Hữu Kim cười ha hả nói.

Thạch Mục âm thầm quan sát Thư Hữu Kim, ánh mắt lóe lên.

Người này hiểu rõ thần thông ẩn nấp quả thật rất lợi hại. Không chỉ hắn không phát hiện, đại hán lông mày đỏ đại năng Thần cảnh kia, không ngờ cũng hoàn toàn không phát hiện ra có người lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập vào bên cạnh người.

Còn nữa, một ảo ảnh thần thông con chuột lớn vừa nãy.

Mấy năm nay Thạch Mục cũng từng đọc qua các loại điển tịch của Di Thiên Cự Viên. Cái kia ảo ảnh con chuột lớn, chẳng lẽ là...

- Đại hán lông mày đỏ này đã chết, sợ rằng người của Thiên Đình sẽ lập tức tới tra xét, Nơi đây không thích hợp ở lâu. Chúng ta vẫn nên rời khỏi tinh cầu này trước thì tốt hơn.

Thạch Mục nói xong, phất tay lấy ra Long Vũ Phi Xa.

- Thạch huynh nói đúng. Nên làm như vậy.

Thư Hữu Kim gật đầu, cũng lấy ra một phi thuyền.