Bùi Vũ Khâm biết Giang Mộ Yên nháy mắt cứng ngắc như vừa rồi chắc
chắn là không phải vì lạnh, nhưng Yên nhi đã không muốn nói, tình huống
trước mắt cũng không thích hợp hỏi nhiều, Bùi Vũ Khâm cũng liền chu đáo
không hỏi thêm gì, chỉ trực tiếp dừng chân, xoay người hỏi Hồng Nguyệt “Hồng Nguyệt, áo choàng của Yên nhi đâu?”
“Lão gia, ở trong này!” Hồng Nguyệt nhanh chóng đưa áo choàng đang ôm trong tay ra.
Bùi Vũ Khâm tự tay nhận lấy, cẩn thận khoác lên cho Giang Mộ Yên, sau khi đã gài nút cổ cẩn thận rồi mới hỏi “Yên nhi, vậy đỡ hơn không?”
Giang Mộ Yên gật gật đầu “Ừm ,tốt hơn nhiều rồi, không lạnh nữa. Vũ Khâm, chúng ta đi thôi, cũng không còn sớm nữa!”
(R: chả hiểu sao mà ta k thích để bạn Yên nói ‘dạ’, mặc dù bạn nhỏ tuổi hơn rành rành -_-).
“Được, ta nắm tay nàng. Nếu mệt thì nói với ta, ta cõng nàng đi.”
Bùi Vũ Khâm dịu dàng chủ động nắm lấy tay Giang Mộ Yên, hoàn toàn
không để ý đến bao nhiêu ánh mắt có ghen tị, có kinh ngạc, cũng có thống khổ của bao nhiêu người sau lưng.
Bản thân Giang Mộ Yên chính là linh hồn đến từ hiện đại, nàng có lẽ
không cởi mở đến mức thân thiết trước mặt người khác nhưng nếu chỉ là
nắm tay thì nàng sẽ không cảm thấy có gì không được tự nhiên. Dù sao bọn họ giờ đã là phu thê chính thức, chỉ là nắm tay một cái thôi, thật sự
không phải điều gì quá lớn.
Bùi Huyền thoáng suy nghĩ sâu xa thu lại tầm mắt của mình, cảm thấy
mấy phần sợ hãi vì vừa rồi đã lỗ mãng mà thiếu chút nữa bại lộ bản thân.
Không ngờ nữ nhân Giang Mộ Yên này sau khi bị đụng đầu một cái thì
tính tình không những thay đổi hoàn toàn mà ngay cả tính cảnh giác cũng
cao hơn trước nhiều. Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn một chút mới
được.
~
Đoạn đường tiếp theo không xảy ra biến cố gì nữa, tất cả mọi người
trong Bùi gia đều thuận lợi lên đến Đại Tuệ tự nằm giữa sườn núi.
Đây là lần đầu tiên Giang Mộ Yên đến nơi này. Trong trí nhớ của Giang Mộ Yên kia, mấy năm gần đây không hề có ký ức về chỗ này, hiển nhiên là cũng chưa từng tới.
Đại Tuệ tự không hỗ là quốc tự của Đông Vân quốc, quả nhiên là hùng
vĩ vô cùng, lại tọa lạc giữa sườn núi Phỉ Thúy, nơi có phong cảnh đẹp
nhất. Từ quảng trường dâng hương trước chùa nhìn xuống có thể thu hết
vào mắt toàn bộ Phỉ Thúy thành xa xa.
Nhìn hoàng thành hình chữ Hồi (回) nguy nga sừng sững phía chân núi xa khiến trong lòng người ta chợt cảm thấy trống trải, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác kiêu ngạo. Xem này, giờ ta đang đứng ở một nơi còn cao hơn cả hoàng thành.
Bởi vì thời gian không còn sớm, lễ cúng bái cũng sắp bắt đầu nên dù
Giang Mộ Yên vẫn còn muốn ngắm phong cảnh nơi này nhưng cũng không thể
không bước vào trong điện.
Toàn bộ tiến trình của buổi lễ giống hệt như trong tưởng tượng của
Giang Mộ Yên. Tất cả hòa thượng, tính luôn cả trụ trì đều mặc áo cà sa
chỉnh tề, một tay gõ mõ, một tay lần Phật châu, miệng thì ngâm xướng
Kinh Vãng Sinh.
Bốn người Bùi Vũ Khâm, Bùi Ngu, Bùi Huyền cùng Bùi Phong là nam đinh
của Bùi gia đều quỳ ở hàng đầu tiên, đối diện với tượng Phật bằng vàng
sừng sững ngay chính giữa đại điện. Ai cũng hơi cúi đầu, khép mắt, bộ
dáng thành tâm vô cùng. Nhất là Bùi Ngu cùng Bùi Huyền, con của người
được làm lễ hôm nay là Bùi Vân Phảng, hai huynh đệ đều quỳ thẳng trên bồ đoàn.
Đời trước của Giang Mộ Yên bởi vì thân thể không khỏe, cần tĩnh dưỡng nhiều nên kinh Phật, điển tịch linh tinh nàng đã đọc cũng tuyệt đối
không ít hơn người xuất gia thật sự là bao nhiêu. Cho nên vừa nghe các
hòa thượng niệm Chú Vãng Sinh và Kinh Kim Cang, nàng liền biết lễ cúng
này ít nhất cũng phải kéo dài hơn hai canh giờ, tức là Bùi Ngu và Bùi
Huyền còn phải quỳ ít nhất bốn tiếng đồng hồ nữa.
Khó trách sau khi cúng xong mọi người không trực tiếp về Phỉ Thúy
thành mà phải ở lại Đại Tuệ tự nghỉ ngơi một chút, thậm chí nếu không
kịp vào thành thì còn muốn qua đêm trong chùa, thì ra nguyên nhân là như vậy.
Giang Mộ Yên thừa dịp tất cả mọi người chăm chú nghe tụng kinh thì
khẽ chuyển tầm mắt liếc nhìn tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa một cái, phát
hiện vẻ mặt nàng lúc này đang ôn hòa hiếm thấy, cực độ thành kính nửa
quỳ nửa ngồi trên bồ đoàn. Tư thế như vậy hẳn là không quá thoải mái,
nhưng biểu tình của nàng lại an tĩnh vô cùng, khiến một lòng vẫn cảm
thấy lo lắng của Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hơi buông lỏng.
Có lẽ Vũ Khâm nói đúng, ít nhất Lâm Quỳnh Hoa lúc này là không có ác
ý. Chắc mí mắt nàng giật cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường khi
ánh mắt mệt mỏi mà thôi.
Sau khi đã thả lỏng tâm tình, lắng nghe tiếng tụng kinh niệm phật
quen thuộc, Giang Mộ Yên liền nhanh chóng như lão tăng nhập định, chìm
vào cảm giác yên tĩnh cùng an tâm.
Thế giới tâm linh mà Phật pháp rộng lớn tạo ra khiến Giang Mộ Yên như được trở về với thời không của chính mình, cảm thấy cả người thư thái
đến khó có thể diễn tả. Mà tâm tình hơi lo lắng, căng thẳng mấy ngày nay cũng hoàn toàn tiêu tán theo tiếng tụng kinh này, khôi phục lại tình
trạng tâm như chỉ thủy.
Trong lúc Giang Mộ Yên chìm đắm trong thế giới của mình như vậy, lễ
cũng đã được tiến hành xong. Lúc tất cả mọi người chậm rãi đứng lên,
Giang Mộ Yên vẫn còn duy trì tư thế nhập định hai chân xếp bằng trên
đệm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một tầng Phật quang đoan nghiêm bao phủ, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không nên đến gần, cũng vì điểm đó
mà có thể thấy nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong tinh túy của Phật pháp.
Hồng Nguyệt muốn tiến lên gọi Giang Mộ Yên nhưng lại bị Bùi Vũ Khâm
ngăn cản. Hắn lẳng lặng nhìn đôi mắt đang được hàng mi dài che phủ của
nàng, trong lòng ngoại trừ cảm khái cũng chỉ có cảm khái, gần như có thể dùng ‘cảm xúc ngổn ngang trăm mối’ để hình dung. Yên nhi của hắn rốt
cuộc còn có bao nhiêu mặt mà hắn chưa biết nữa đây?
Ngay cả trụ trì Đại Tuệ tự sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng nhịn không được mà gật đầu tán dương “Phu nhân quả nhiên có duyên với Phật a, không cờ lại có Phật tính cao như vậy. A di đà phật!”