Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 349: Chỉ hơi lạnh

Edit: Ring.

Lệ khí cùng sát ý trên người Lâm Quỳnh Hoa lúc này khiến tóc gáy Vân Ái Liễu nhất thời dựng đứng hết cả lên.

Quả nhiên, nếu đã là sói thì dù ngươi có dùng da cừu ngụy trang như

thế nào đi nữa cũng không giấu được. Bà điên Lâm Quỳnh Hoa này quả nhiên là có âm mưu.

Vì sợ bị Lâm Quỳnh Hoa phát hiện sự phòng bị của mình, trong lòng Vân Ái Liễu dù kinh hãi vạn phần nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt như không có gì, chỉ cúi mi khép mắt, ngồi im trong góc xe ngựa như hoàn toàn

không chú ý đến sự bất thường của Lâm Quỳnh Hoa.

Cả đoàn xe lắc lư hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến dưới chân núi

Phỉ Thúy. Trước mặt bọn họ là bậc thang dẫn lên Đại Tuệ tự, ngựa và xe

không thể nào lên được, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ. Đương nhiên cũng có thể lựa chọn phương án ngồi kiệu để hai kiệu phu nâng lên, có

điều hôm nay bọn họ không phải đến để thắp hương cầu phúc mà là cúng bái hành lễ giỗ, cả đoàn người ngồi kiệu lên núi, thấy thế nào cũng không

ổn. Bởi vậy Bùi Vũ Khâm đỡ Giang Mộ Yên xuống xe ngựa trước rồi liền dẫn đầu bước lên bậc thang bằng đá.

Giang Mộ Yên không hề do dự theo sát phía sau hắn. Sau lưng, đám

người nhị phu nhân cùng tam phu nhân vừa xuống xe thấy Bùi Vũ Khâm và

Giang Mộ Yên đã bước lên vài bậc thang thì tự nhiên cũng hiểu là bọn họ

phải đi nốt đoạn đường còn lại.

Cũng may bọn họ một năm đến Đại Tuệ tự mấy lần, đoạn đường đó cũng

không phải đi không nổi. Nếu lão gia và Giang Mộ Yên đã dẫn đầu rồi, bọn họ há có thể tụt lại phía sau?

Bùi Huyền, Bùi Ngu và Bùi Phong đang đứng cuối hàng cũng thong thả

lưu loát nhảy xuống ngựa. Bọn họ là nam đinh, không phải nữ quyến nên

cũng không ngồi trong xe mà là đều tự cưỡi ngựa đến.

May mắn là tuy không phải tất cả nam nhi Bùi gia đều thích luyện võ

nhưng cưỡi ngựa là một trong những kỹ năng cơ bản nhất mà mỗi nam đinh

của Bùi gia nhất định phải học từ lúc năm tuổi.

Cũng vì vậy mà ngay cả người vẫn luôn nói muốn thi đỗ công danh là Bùi Huyền cũng được học cách cưỡi ngựa từ nhỏ.

Nay, ba người đều ngọc thụ lâm phong đồng loạt nhảy từ lưng ngựa

xuống, tư thế tao nhã hào phóng, khí thế oai hùng khiến không ít những

thiếu nữ trong phủ xuân tâm kích động mà trong mắt toát ra vô số ngôi

sao lấp lánh, đều đang so sánh xem ba vị công tử này người nào tuấn dật

hơn.

Đối với những ánh mắt đó, Bùi Ngu, Bùi Huyền đều không để ý đến. Mà

Bùi Phong thì lại càng không cần phải nói, hai mươi bốn năm qua, người

duy nhất có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn cũng chỉ có một mình Giang Mộ

Yên. Mà nàng bây giờ đã trở thành thẩm thẩm của hắn, thành một người mà

hắn không thể nào có được.

Bùi Phong không tham gia lễ thành thân của Giang Mộ Yên và thúc thúc. Không ai biết vào buổi tối hôm họ bái đường, một mình hắn quỳ trên bồ

đoàn* chính giữa Hùng Bảo điện ở

ngay Đại Tuệ tự này cả một buổi tối. Hắn không ngừng sám hối với Phật

tổ, bởi vì dù biết rõ là không nên tiếp tục lún sâu vào nhưng hắn vẫn

không thể nào khống chế được con tim lạc lối của mình.

(R: my god, ‘con tim lạc lối’ -_-. K

muốn edit sến vậy đâu nhưng thiệt tình là k còn từ nào khác aaaaa. Còn

bồ đoàn chắc ai cũng biết rồi ha, cái gối để ngồi thiền hay để quỳ thấy

trong phin chưởng đó, đi chùa cũng thấy nữa).

Cho dù ngửa đầu đối mặt với Phật tổ, trong lòng hắn vẫn không sao quên được.

Hắn biết hắn bị ma ám rồi, một loại tâm ma tên là Giang Mộ Yên.

Vì sợ mình sẽ nhịn không được mà đoạt lấy nàng từ trong lòng thúc

thúc nên hắn tự ép bản thân mình ở trong chùa hơn mười ngày, hy vọng có

thể dùng kinh Phật tinh lọc và khiến tâm linh mình an tĩnh hơn.

Đáng tiếc là hiệu quả không được bao nhiêu.

Ngay tại mấy ngày trước, hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà trở về nhà. Xa cách chỉ mới nửa tháng mà như là đã trăm ngàn năm, nhìn thấy

nàng vẫn xinh đẹp nhàn tĩnh như vậy, trong lòng Bùi Phong chỉ cảm thấy

đau đớn không chịu nổi.

Hiện tại, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần như vậy, hắn đứng ở

đây có thể nhìn thấy rõ ràng vòng eo gầy nhỏ, bước chân tao nhã cùng

bóng lưng xinh đẹp của nàng, nhưng điều hắn có thể làm cũng chỉ có đứng

nhìn như vậy mà thôi, bởi vì trên vòng eo nhỏ nhắn đó đã có một cánh tay vững vàng đang cẩn thận che chở, bảo vệ cho nàng rồi.

Bùi Huyền lúc này cũng đang im lặng nhìn chăm chú bóng dáng Giang Mộ

Yên. Nàng mấy hôm nay gầy không ít, nghe nói là vì mấy hôm trước chạy từ Giang thành về quá gấp, quá mệt nên say xe mà thành. Giờ xem ra đúng là như vậy.

Vòng eo vốn thướt tha mang theo mấy phần mơ hồ kia giờ thoạt nhìn lại càng tinh tế đến mức khó có thể nắm chặt.

(R: tui oánh cái gì vậy nè trời -_-).

Có điều trong nháy mắt nàng xuống xe ngựa ban nãy, bằng ánh mắt cực

tốt của mình, hắn có thể thấy được sắc mặt của nàng lại khá hồng hào

khỏe mạnh, rõ ràng là cuộc sống rất dễ chịu, hiển nhiên là thúc thúc trẻ tuổi lại nhìn có vẻ yêu mị kia của hắn làm nàng rất thỏa mãn.

Mang theo suy nghĩ hạ lưu như vậy, tầm mắt Bùi Huyền dừng trên bóng lưng Giang Mộ Yên, vẻ mặt tất nhiên cũng có mấy phần hạ lưu.

Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy sau lưng vừa lạnh vừa nóng. Tuy không có

mắt phía sau nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng có hai ánh mắt đang

dừng trên người nàng. Một ánh mắt mang theo chút u buồn cùng quan tâm

nhưng không có chút ác ý. Nhưng ánh mắt kia thì khác, giống như một kiểu nhìn trộm hạ lưu đang dừng trên phần eo và mông nàng. Ánh mắt như vậy,

rõ ràng là có ý hèn mọn ẩn bên trong, khiến Giang Mộ Yên có chút nhịn

không được muốn quay đầu xem chủ nhân của ánh mắt đó là ai.

Bùi Vũ Khâm cảm giác được vẻ ẩn ẩn tức giận cùng cứng ngắc của Giang Mộ Yên thì không khỏi dừng bước, nhẹ giọng hỏi “Yên nhi, làm sao vậy?”

Giang Mộ Yên cũng dừng lại, nếu lúc này quay đầu nhìn xem thì tuy có

thể phát hiện kẻ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng là ai nhưng cũng sẽ rất

dễ khiến người khác hiểu lầm, phỏng đoán, nhất là Vũ Khâm cũng có chút

ghen với Bùi Phong.

Nếu nàng quay đầu lại mà có thể nhìn thấy người đó thì không sao,

nhưng nếu không phát hiện, ngược lại còn khiến trong lòng Vũ Khâm không

vui thì thật không nên.

Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên nhất thời lắc đầu “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi lạnh thôi!”