Mà Giang Mộ Yên cũng cố ý thử bọn họ, không chủ động mở miệng cho bậc thang hạ xuống mà lại giả bộ bắt đầu nghiên cứu số sách thu chi trong
phủ mà bọn họ ghi chép lại. Động tác lật sổ này khiến trái tim của ba
tiên sinh phòng thu chi như treo ngược cành cây.
Vốn tưởng tân phu nhân là củ tỏi non, có thể tùy ý đánh lừa, hù dọa,
không ngờ lại là củ gừng già, cay vô cùng, chỉ mở miệng nói vài câu đã
khiến mấy người từng trải như bọn họ cứng họng.
“Ba vị tiên sinh, đây chính là chi phí trong phủ tháng này sao?”
“Ác, đúng vậy, phu nhân!” Tiên sinh phòng lớn lập tức ứng tiếng, giọng nói đã nhỏ hơn lúc mới vào cửa không ít, khí thế rõ ràng cũng xẹp hơn nhiều.
“Ta muốn hỏi một chút. Dựa theo quy củ Bùi gia thì trước giờ
tiền tiêu của phu nhân cùng di nương các phòng là bao nhiêu một tháng?”
Lúc Giang Mộ Yên hỏi câu này, ánh mắt vẫn bình thản như trước, nhưng
chỉ có tiên sinh đứng đối diện Giang Mộ Yên mới có thể cảm giác được áp
lực cùng uy nghiêm ẩn chứa trong đó.
Giờ khắc này, hắn vậy mà có một loại ảo giác giống như người hắn đang đứng trước mặt không phải Giang Mộ Yên mà là Bùi Vũ Khâm. Bởi vì khí
thế này, hắn ở Bùi gia bao nhiêu năm qua cũng chỉ mới cảm nhận được trên người Bùi Vũ Khâm mà thôi.
Mồ hôi trên trán tiên sinh phòng lớn càng lúc càng nhiều, mà hô hấp hắn trở nên dồn dập, khí thế tất nhiên cũng yếu đi.
Bởi vậy vốn là hai bên giằng co, giờ nhất thời nghiêng hẳn sang một bên.
“Hồi phu nhân, theo lệ là một trăm lượng bạc một phòng!”
“Một trăm lượng bạc, vậy phòng lão gia thì sao?” Giang Mộ Yên lại hỏi.
“Một trăm năm mươi lượng bạc!”
“Vậy làm phiền tiên sinh lại nói cẩn thận cho Mộ Yên nghe xem trong một trăm lượng bạc tiền tiêu hàng tháng này bao gồm những hạng
mục gì. Nôm na là như sau khi phát một trăm lượng này ra rồi, son phấn,
vải vóc, quần áo này nọ có phải vẫn do phòng thu chi ra tiền nữa hay
không?”
Lời này của Giang Mộ Yên vừa hỏi ra, biểu tình của mấy tiên sinh
phòng thu chi càng khó nhìn hơn, cả buổi trời cũng không ai trả lời.
“Làm sao vậy? Vấn đề này của Mộ Yên khó trả lời như vậy sao?”
Giọng nói Giang Mộ Yên ôn nhu nhỏ nhẹ, nghe như không có chút sức
nặng nào nhưng ba tiên sinh sau khi đã biết phu nhân trước mắt hoàn toàn không phải người thường lại chỉ cảm thấy câu hỏi này giống như cả ngọn
núi đang đặt trên đầu bọn họ vậy.
Một lúc sau cuối cùng tiên sinh phòng thứ hai bất cứ giá nào ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi mới nói “Nếu phu nhân muốn trách phạt thì chúng ta nhận tội. Đúng vậy, ấn theo lệ
thì sau khi đã phát tiền tiêu hàng tháng đó thì tiền son phấn, vải vóc
của phu nhân các phòng là không nên lĩnh bạc từ trướng phòng nữa.
Nhưng mà trong phủ này, chuyện tiền tiêu hàng tháng là định
mức đã có từ lâu nhưng trước giờ không có phu nhân quản lý, mà lão gia
cũng một mực chiếu cố mấy vị tẩu tử, thương xót công tử hai phòng, cho
nên tuy tiền tiêu hàng tháng là cố định nhưng lão gia cũng từng dặn là
nếu phu nhân hai phòng có cần, trướng phòng chúng ta có thể đưa nếu số
bạc không lớn! Phu nhân có nghi vấn gì về chuyện này thì có thể mời lão
gia đến đối chứng!”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng căm phẫn của hắn, trong lòng không khỏi nở
nụ cười. Đã không làm tốt bổn phận của mình mà còn có mặt mũi nói chuyện hùng hổ với nàng như vậy, còn mang Vũ Khâm ra nữa, là muốn khiến nàng
cố kỵ, biết khó mà lui sao?
Giang Mộ Yên cũng không gấp, càng không giận, chỉ khẽ nhướn mày “Số bạc không lớn? Một tháng chỉ riêng quần áo thôi đã hết ba ngàn lượng,
son phấn bảy trăm lượng, cộng thêm cái gì mà thưởng cho nha hoàn, gia
đinh hết hai trăm lượng nữa. Mỗi thứ một chút như vậy, tiền tiêu là một
trăm lượng một tháng nhưng thực tế là mỗi phòng lại dùng đến năm ngàn
lượng.
Xin hỏi ba vị tiên sinh, các ngươi biết năm ngàn lượng bạc là khái niệm gì sao? Hửm?”
Giang Mộ Yên vừa nói vừa tiếp tục lật sổ sách. Càng lật, sự tức giận
trong mắt càng dâng cao, biểu tình bình tĩnh nhu hòa ngoài mặt cũng gần
như sắp không giữ được nữa.
Vốn nàng cũng biết cái nhà lớn như vậy, không thể nào không phát sinh chuyện ăn hối lộ, lạm dụng, bòn rút nhưng lại không ngờ tình trạng lại
nghiêm trọng đến mức này.
Tần Hồng Diệp, Lâm Quỳnh Hoa, cả Lí Tương Vân nữa, bọn họ xem Vũ Khâm là cái gì? Trời sinh coi tiền như rác sao?
Phải, bọn họ tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết thật rất đáng thương,
nhưng mà đáng thương cũng không nên tiêu xài như vậy. Chẳng những mỗi
tháng xài quá mấy ngàn lượng bạc mua quần áo, son phấn mà còn đến cửa
hàng châu báu của Bùi gia chọn trang sức, tiền tất nhiên cũng đều tính
cho phủ.
Vậy cũng thôi đi, càng quá đáng là tiền đi đám hôn tang gả thú như
cậu bà con xa nhà mẹ đẻ Lâm Quỳnh Hoa mất, nữ nhi nhà dì đi lấy chồng,
con trai cô bảy tái giá vậy mà cũng lãnh từ trướng phòng Bùi gia. Hơn
nữa lãnh một lần là mấy ngàn lượng, đây là gì chứ? Nuôi cả Bùi gia chưa
đủ, còn phải nuôi thêm cả nhà mẹ đẻ của nàng sao?
Bên cạnh đó, tiền phát hàng tháng cho đại nha hoàn là tám lượng, tiểu nha hoàn là hai lượng, nhưng Giang Mộ Yên lại nhìn thấy trong sổ ghi là tháng trước, tiền Vân Ái Liễu thưởng cho các nha hoàn lớn nhỏ đã hơn
sáu trăm lượng, gần như có thể mua hết khế ước của bọn họ thành khế
chung thân luôn rồi.
Đương nhiên, vậy không phải nói Giang Mộ Yên buôn người, mà là thuyết minh giờ thật sự đã đến lúc Bùi phủ cần có quy củ. Nếu không, cứ tiếp
tục như vậy, cho dù Bùi gia ngày kiếm đấu vàng, Vũ Khâm làm đến sống
chết, cái nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy con sâu đó khoét đến sụp
đổ.
Xem ra nàng không thể không làm kẻ xấu rồi. Từ hôm nay trở đi, quy củ Bùi gia để nàng đến định đoạt!