Xem ra đây quả nhiên là thứ tốt, khó trách sắc mặt Vũ Khâm lại vui mừng như vậy.
Nàng nào biết đâu rằng nếu không có chuỗi hạt này trên tay, không lâu sau, nàng rất có thể đã một xác hai mạng.
~
Sự long trọng của hôn lễ tất nhiên là không cần phải nói, dù sao tân
lang là ai chứ, hắn là người giàu có nhất Đông Vân quốc, còn muốn hơn cả Hoàng thượng nữa. Cho dù không cố ý phô trương, chiêu cáo thiên hạ,
cũng không định mở tiệc suốt mười ngày nửa tháng, nhưng cũng đủ để hấp
dẫn vô số dân chúng chú mục vây xem.
Không ai không hâm mộ phúc khí của Giang Mộ Yên, tất nhiên cũng có
một số ít người ghen tị luôn nói cái gì mà thiên kim danh môn vọng tộc
lại đi gả cho một cửu lưu thương nhân này nọ, nhưng mà mặc cho ai cũng
nghe ra trong giọng điệu đó hoàn toàn đều là ghen tị, làm gì có chút
tiếc nuối nào.
Mà nhân vật chính của chúng ta, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên cũng
hoàn toàn không để ý. Bởi vì cho dù hôn lễ hôm nay có long trọng, tân
khách cao quý, hỉ yến xa hoa hơn nữa thì trong lòng bọn họ cũng không
hạnh phúc bằng hôn lễ chỉ đơn giản uống chén rượu giao bôi, tay trong
tay nhận tổ tiên ở từ đường vào mười ngày trước.
Cuối cùng, sau hôm hôn lễ ở Bùi gia, tất cả còn náo nhiệt ước chừng
ba ngày nữa, sau đó các đại thương nhân đến từ khắp nơi trên cả nước,
thậm chí còn có quốc gia khác cũng đều lục tục cáo từ.
Bùi gia lớn như vậy cuối cùng cũng khôi phục lại mấy phần bình tĩnh
vốn có, người duy nhất còn chưa đi cũng chỉ còn lại Thương Tử Đồng.
Hắn bây giờ xem như là dính với Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên rồi,
nhưng bởi vì Giang Mộ Yên dù sao cũng là nữ quyến, một đại nam nhân như
hắn không tiện đi theo lĩnh giáo nên Thương Tử Đồng vốn tâm đầu ý hợp
với Bùi Vũ Khâm giờ lại càng mặt dày, bộ dáng như chuẩn bị ở lại lâu
dài, trên danh nghĩa là muốn nhờ Bùi Vũ Khâm dạy hắn cách kinh doanh.
Khiến Bùi Vũ Khâm cũng đành bó tay, liền để mặc hắn. Dù sao Bùi Vũ Khâm
biết rõ ràng, cái gọi là số học kia, nếu không được Yên nhi đích thân
chỉ dạy, Thương Tử Đồng chỉ dựa vào những gì mình thấy được là căn bản
không thể hiểu.
Hơn nữa tên kia, ngoại trừ tò mò muốn biết rốt cuộc trong đầu Yên nhi có bao nhiêu khả năng thì làm gì có chút nào thật sự muốn học kinh
thương chứ. Nếu hắn thật sự có lòng muốn học thì cũng đã không hơn ba
mươi tuổi rồi mà trên phương diện buôn bán vẫn không có chút khôn khéo,
tiến bộ nào.
Mà Giang Mộ Yên sau khi chính thức gả cho Bùi Vũ Khâm thì đã chính thức trở thành chủ mẫu Bùi gia.
Bùi Vũ Khâm đợi sau khi tất cả tân khách đều đi hết rồi mới tìm một
ngày triệu tập tất cả người trong nhà lại, tuyên bố rằng về sau những
chuyện lớn nhỏ trong mà, mặc kệ là đồ vật hay tiền bạc, thu vào hay chi
ra đều từ Giang Mộ Yên định đoạt.
Thông báo này vừa đưa ra liền chính thức tuyên cáo Bùi gia sau khi
trải qua mười bảy năm không có chủ mẫu chưởng quản cuối cùng cũng đã
được bổ khuyết.
Mà Giang Mộ Yên cũng trở thành đương gia chủ mẫu nhỏ tuổi nhất chấp
chưởng nội vụ một nhà từ khi Bùi gia lập nghiệp theo thương đến nay.
Chuyện này vừa được tuyên bố, sắc mặt mọi người đều mơ hồ trở nên khó coi, nhất là Lí Tương Vân cùng Lâm Quỳnh Hoa, gần như là mang tất cả
cảm xúc bày ra trên mặt. Có điều bọn họ cũng còn biết nặng nhẹ, không
nói bất cứ điều gì không nên trước mặt Bùi Vũ Khâm. Bởi vậy, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên cũng xem nhẹ sắc mặt bọn họ, coi như không thấy gì
hết.
Ngay sau hôm khi Bùi Vũ Khâm tuyên bố Giang Mộ Yên sẽ chưởng quản nội vụ trong nhà, Giang Mộ Yên liền triệu tập ba trướng phòng tiên sinh
trong phủ đến thư phòng, nghe bọn họ báo cáo tất cả chi phí trong phủ.
Ba tiên sinh phòng thu chi ở Bùi gia xem như có thâm niên, vẫn luôn
cung kính, bội phục Bùi Vũ Khâm không thôi, nhưng đối với tân nhậm chủ
mẫu trẻ tuổi trước mắt, trong lòng bọn họ không khỏi có chút xem nhẹ.
Này cũng không phải nói bọn họ khinh thường nàng vốn mang thân phận
con dâu chưa cưới mà cuối cùng lại gả cho cha chồng tương lai là Bùi Vũ
Khâm mà là cảm thấy mặc dù nàng xuất thân nhà quan lại nhưng suy cho
cùng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, sẽ có bao nhiêu năng lực để chưởng quản chuyện của cả một nhà đây? Cho nên lúc bọn họ báo cáo tuy không tỏ rõ
vẻ xem thường nhưng cũng cố ý nói chuyện vốn có thể khái quát một cách
đơn giản thành rất phức tạp, còn trích dẫn rất nhiều lời mà khi buôn bán mới dùng đến, cố ý muốn mượn đó khiến Giang Mộ Yên biết khó mà lui.
Nhưng bọn họ lại không ngờ Giang Mộ Yên vốn xuất thân nhà thương
nhân, hơn nữa còn không phải tiểu thương bình thường mà là tập đoàn lớn
hàng đầu ở hiện đại, đại phú hào. Đừng nói chỉ là trò chơi mấy tiên sinh phòng thu chi cố ý đùa giỡn, cho dù bọn họ nói toàn bộ là thuật ngữ
buôn bán, nàng cũng tự tin có thể hiểu hết được.
Cho nên Giang Mộ Yên hoàn toàn xem hết sự tự đắc ngầm của ba người
vào mắt nhưng nàng lại không nói gì mà chỉ lẳng lặng kiên nhẫn chờ đợi
bọn họ nói xong hết mới hơi mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng. Nàng không nói gì nhiều, chỉ bâng quơ vài câu. Nhưng mấy câu đó lại khiến ba tiên sinh phòng thu chi nhất thời kinh ngạc đến toát mồ hôi lúc nào cũng không
hay.
Bởi vì mấy câu Giang Mộ Yên nói không phải gì khác, vừa vặn chính là
nội dung trung tâm của những gì bọn họ vừa vô nghĩa suốt nửa ngày.
Ba người chỉ biết câm nín nhìn khuôn mặt tươi cười thanh nhã của
Giang Mộ Yên, lúc này mới bắt đầu ý thức được rằng hình như ngay từ đầu
mình đã quá xem nhẹ chủ mẫu trẻ tuổi này rồi.
Nhất thời, ba người cũng không biết nên nói gì với nàng, bởi vì những sách lược bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt giờ đã không thể sử dụng được nữa.