Kết quả ba người khí thế hừng hực mà đến, giờ lại hoàn toàn ỉu xìu về!
Nhìn bóng dáng phiêu dật xuất trần của Bùi Vũ Khâm trước mắt, trong
đầu ba người Tần Hồng Diệp, Vân Ái Liễu, Lâm Quỳnh Hoa lúc này chỉ còn
một suy nghĩ: Bùi Vũ Khâm thật sự là một lão hồ ly ngàn năm!
~
Giang Mộ Yên vừa nôn khan vừa được người hầu hạ tắm rửa. Hồng Nguyệt
bưng nước thuốc đến để nàng súc miệng, Giang Mộ Yên miễn cưỡng nhấp hai
ngụm, để hương vị nước thuốc lưu lại trong miệng rồi mới phun ra. Tuy
mùi thuốc đông y không khiến nàng ghê tớm đến mức muốn nôn nhưng cũng
không phải thoải mái gì cho cam.
Nhóm hỉ nương thấy bộ dáng không có tinh thần như vậy của nàng cũng
không dám để nàng ngồi lâu nữa. Sau khi búi tóc xong, bọn họ liền gọi
người đưa ghế dựa đến, trải thảm dày cùng gối đệm lên rồi để cả người
Giang Mộ Yên ngồi dựa vào.
“Phu nhân, cô như vậy được không? Cô nhất định phải kiên trì
a, chờ qua hôm nay, đám người Phạm đại phu chắc cũng đã về, đến lúc đó
bảo lão sắc mấy chén thuốc cho cô uống là được rồi, cô phải cố gắng
lên.”
Hồng Nguyệt vô cùng lo lắng nhìn Giang Mộ Yên, cũng cảm thấy buồn bực không thôi vì thể chất kì lạ của phu nhân nhà mình. Rõ ràng lúc đi bọn
họ cũng ngồi xe ngựa, ngồi thuyền, phu nhân vẫn không có chuyện gì, vậy
mà trên đường về, thuyền chỉ đi nhanh một chút, xe ngựa chạy gấp một
chút mà phu nhân đã bị say sóng, hơn nữa còn choáng váng đến giờ sắc mặt vẫn trắng bệch không chút máu. Người làm nha đầu như nàng thấy vậy còn
đau lòng không thôi, cũng khó trách sắc mặt lão gia trắng đến mức có thể so sánh với phu nhân.
“Hồng Nguyệt, ta không sao, mọi người không cần lo lắng. Có
điều những lễ lát nữa phải tiến hành, có thể giảm bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu đi!”
Giang Mộ Yên vực dậy tinh thần, nhẹ giọng trấn an muốn mọi người yên tâm.
Hồng Nguyệt và nhóm hỉ nương cũng không phải là lần đầu tiên trang
điểm cho Giang Mộ Yên, đương nhiên biết nàng và lão gia đã thành thân,
hôn lễ hôm nay cũng chỉ là nghi thức mà thôi, hơn nữa bây giờ thân thể
nàng như vậy, bọn họ sao còn dám để nhóm nha hoàn ép buộc nàng một hồi
nữa chứ?
Hồng Nguyệt nghe vậy liền nói “Phu nhân, cô yên tâm. Ngoại
trừ lát nữa sẽ có kiệu hoa đến đón thì từ giờ trở đi, cô có thời gian
một canh giờ không ai quấy rầy. Cô có muốn nô tỳ đỡ lên giường nằm một
lúc hay không?”
“Không cần, áo cưới này mặc vào rất mất công, các ngươi để
một mình ta ngồi một chút là được rồi. Ta không sao, đừng xem ta như con nít, không có chuyện gì.”
“Vậy phu nhân cô có muốn ăn chút gì hay không, đã mấy ngày nay cô chưa ăn được gì tử tế rồi.”
Giang Mộ Yên lắc lắc đầu. Nàng bây giờ đầy một bụng chỉ muốn nôn mửa, sao còn muốn ăn thứ gì nữa chứ?
Hồng Nguyệt nghĩ chắc nàng cũng không có khẩu vị gì nên liền gật đầu “Được rồi, phu nhân cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, nô tỳ ở ngay bên ngoài, không ầm ỹ cô nữa!”
Giang Mộ Yên thật sự là đã nôn đến cạn kiệt sức lực, nghe vậy cũng
không nói thêm gì mà chỉ chậm rãi khép mi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
~
Thấy cuối cùng Bùi Vũ Khâm cũng xuất hiện ở chính sảnh, một số tân khách đến sớm xem lễ nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
“Mau nhìn, đó không phải gia chủ Bùi gia sao? Gia chủ ra rồi!”
“Đúng vậy, quả nhiên là Bùi lão gia a!”
“Ai nha, phong thái của Vũ Khâm huynh thật sự là mười năm như một ngày a! Năm tháng đúng là không để lại chút dấu vết nào trên người
hắn cả!”
“Đúng vậy a, khí độ cũng càng thêm nội liễm trầm ổn, quả nhiên không hổ là nhân vật truyền kỳ của Đông Vân quốc chúng ta!”
“……”
Một đám người đứng cách đó một khoảng đều thấp giọng tán thưởng, trao đổi.
Người quen thì dĩ nhiên sẽ bước nhanh đến đón, giao tình của bọn họ
cho phép, nhưng những người không phải quá quen thuộc thì chỉ có thể
kiêng kị đứng một bên nhìn một cách hâm mộ.
Dù sao nếu đã có thể tham dự hôn lễ này, ai không phải có chút thân
phận, địa vị chứ? Mà trong đó cũng có một số ít thông qua con đường
‘không bình thường’ mà lấy được thiệp mời, bước vào cửa lớn Bùi gia.
Đối với những người não ngắn muốn đến những nơi náo nhiệt để nịnh hót thì có thể bước vào Bùi gia người người hâm mộ này chính là một loại
vinh quang, nhưng chủ động đến bắt chuyện làm quen, bọn họ vẫn chưa tới
lượt.
“Vũ Khâm huynh, muốn gặp tân lang là huynh cũng thật khó khăn a. Bạn cũ như ta còn bị cản lại ở ngoài. Thế nào? Làm ăn khấm khá liền
khinh thường huynh đệ sao?”
Một nam tử cao lớn tuổi chừng ba mươi đến đón Bùi Vũ Khâm trước nhất, vừa sang sảng cười lớn vừa dùng ánh mắt trách cứ nhìn Bùi Vũ Khâm.
“Thương huynh, lời này khiến Vũ Khâm thật xấu hổ. Không dám
dấu diếm, ta sao có thể vì sĩ diện mà không gặp Thương huynh chứ? Thật
sự là mấy ngày nay ta không ở trong phủ. Không dối gạt Thương huynh,
rạng sáng hôm nay ta mới về nhà, vừa chuẩn bị một chút đã đến đây gặp
chư vị, mà hạ nhân trong phủ cũng không biết chuyện này nên mới có chút
đắc tội. Thỉnh chư vị lão bản đồng nghiệp bao gồm cả Thương huynh thứ
lỗi!”
Bùi Vũ Khâm phàm là xuất hiện trước mặt người khác đến giờ vẫn là nụ
cười mỉm nho nhã, lúc này tuy nói lời tương đối phóng đãng nhưng khí
chất ôn nhuận của hắn vẫn như vậy, thiếu đi sự cuồng, lại có thêm vô hạn thân thiết, khiến người ta nghe thấy liền cảm giác như gió xuân, làm gì còn chút không thoải mái nào nữa!
Thật ra vốn cũng có vài người đoán rằng nguyên nhân sở dĩ mấy ngày
nay Bùi Vũ Khâm chưa từng lộ diện có thể là do hắn căn bản không có
trong phủ, nhưng lại bất hạnh không thể đi hỏi để chứng thực.
Giờ Bùi Vũ Khâm đã nói thẳng ra, ngược lại khiến những người trong
lòng đã đoán ra chuyện đó thầm khen quả nhiên Bùi Vũ Khâm làm người đoan chính, thẳng thắn không thôi, cũng càng thấy có cảm tình hơn với hắn.