Những lời này của Bùi Vũ Khâm nói ra nhất thời khiến mấy người Lâm Quỳnh Hoa á khẩu không trả lời được.
Nếu bọn họ lần này xuất môn thật sự là
đến Giang thành, đến cố hương của Giang Mộ Yên tế bái trung thư thị lang đã mất Giiang Huy Sơn thì đừng nói này thật sự không phải chuyện tùy
hứng làm bậy mà chính xác hơn, đây thật sự là chuyện rất hiếu thảo.
Hơn nữa, về công về tư, Bùi Vũ Khâm thú
Giang Mộ Yên, mặc kệ là căn cứ vào tình bạn tri kỉ của bọn họ hay lấy
thân phận là con rể của Giang Huy Sơn cũng vậy, tế bái mộ phần Giang Huy Sơn cùng kính một chén rượu đều là chuyện mà người làm tiểu bối, nữ nhi như họ phải làm.
Các nàng thân là tẩu tử của Bùi Vũ Khâm
đúng là không có tư cách lấy chuyện này ra nói hai người bọn họ. Huống
chi bọn họ sáng hôm nay đã trở về, cũng không bỏ lỡ đại sự thành thân.
Tính ra, tuy đã khiến các nàng đứng ngồi không yên nhưng cũng không gây
ra hậu quả gì quá nghiêm trọng.
Cho nên ba người vốn mang khí thế vô cùng lớn mà đến, giờ bị Bùi Vũ Khâm phản bác như vậy, ngược lại trở thành
bọn họ không rõ thị phi mà đã đi chỉ trích lung tung.
Trong lòng Lâm Quỳnh Hoa thật sự là tức giận ngút trời nhưng không biết phải làm thế nào.
Khoan nói nàng lúc này không thể xác minh những lời Bùi Vũ Khâm nói có thật hay không, cho dù đó là giả đi nữa,
nói từ miệng Bùi Vũ Khâm ra thì nàng cũng chỉ có thể xem như là thật,
không biết phản bác như thế nào.
Quyền uy của gia chủ là ở chỗ đó.
Lâm Quỳnh Hoa lúng ta lúng túng không
biết nói gì. Không kiếm được chỗ trút giận cho nên tất cả oán hận tất
nhiên lại tính lên đầu Giang Mộ Yên lúc này vẫn còn không ngừng nôn khan trong phòng. Bởi vì nghĩ thế nào đi nữa, nàng đều cảm thấy tất cả
chuyện không thuận lợi đều bắt đầu từ lúc Giang Mộ Yên bước vào Bùi gia. Cho nên Giang Mộ Yên chính là sao chổi của nàng, muốn sống dễ dàng hơn
thì không thể không trừ bỏ.
Vừa nghĩ vậy, Lâm Quỳnh Hoa liền âm thầm
cắn răng, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc không thôi. Cứ để Giang Mộ Yên ung dung mấy ngày đi, dù sao trong lúc bọn họ xuất môn, nàng cũng
không nhàn rỗi. Những thứ, những người nên chuẩn bị, đã sớm chuẩn bị
xong hết rồi. Nàng cũng không tin Giang Mộ Yên có chín cái mạng. Tóm
lại, nếu không phải Giang Mộ Yên chết chính là Lâm Quỳnh Hoa nàng chết.
Bùi Vũ Khâm nhìn gương mặt đỏ bừng có vẻ
vô cùng phẫn nộ nhưng lại không nói nên lời của Lâm Quỳnh Hoa. Nước mắt
của Tần Hồng Diệp cũng bị những lời này của Bùi Vũ Khâm làm cho ngừng
rơi. Vân Ái Liễu vốn chỉ là thiếp thất, bao nhiêu năm qua bị Lâm Quỳnh
Hoa áp chế, vốn không có cơ hội gì nói lên suy nghĩ của mình. Giờ con
trai Bùi Huyền của nàng sắp thành thân với thiên kim của Vương ngự sử,
nàng cuối cùng mới có cơ hội được mọi người đối đãi như chủ tử. Nhưng dù vậy, nàng vẫn là một nữ nhân rất thông minh, biết khi nào nên nói, khi
nào thì tốt nhất nên im lặng.
Mà lúc này, hiển nhiên là tình huống sau.
Vừa rồi lúc bọn họ đến đây, miễn cưỡng
xem như có lập trường cho nên bọn họ thay phiên nhau chỉ trích Bùi Vũ
Khâm một phen, hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười cùng xin lỗi. Nhưng
từ khi Lâm Quỳnh Hoa mở miệng ngầm chỉa mũi nhọn về phía Giang Mộ Yên,
người khác có thấy hay không thì không biết nhưng Vân Ái Liễu rõ ràng
thấy trong mắt Bùi Vũ Khâm lập tức thay đổi.
Cho nên nàng liền biết, trong lòng Bùi Vũ Khâm, địa vị của Giang Mộ Yên này thật sự còn nặng hơn so với suy nghĩ
của bọn họ rất nhiều.
Ưu thế vốn đang thuộc về ba người bọn họ
đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi sau khi Bùi Vũ Khâm mở miệng.
Không những vậy, bọn họ còn liên tục bị đẩy lùi lại, cuối cùng hoàn toàn không còn đường phản bác.
Cho nên, thông mình như nàng, lúc này liền lập tức ôn nhu uyển chuyền bước lên trước nói “Lão gia ngài cũng đừng tức giận, đại tỷ không có ý như vậy đâu. Tẩu tử và
chúng ta cũng đều là lo lắng cho an nguy của lão gia và Mộ Yên ở bên
ngoài, dù sao thời buổi bây giờ cũng không phải thái bình. Chuyến đi lần này, lão gia không mang hộ vệ, nghe nói chỉ dẫn theo mấy người, lại
không nói đi đâu hay ngày nào sẽ về, khó trách chúng ta lại sốt ruột.
Bất quá bây giờ thì tốt rồi, nếu
lão gia cùng phu nhân là về quê thăm viếng, bái tế tổ tiên, đó hẳn là
việc nên làm. Người đã trở lại, chúng ta cuối cùng cũng có thể an tâm.
Nếu mấy phụ nhân chúng ta có nói gì khiến lão gia không vui thì còn xin
lão gia tha thứ!”
“Tiểu tẩu tử sao lại nói vậy,
chuyện này vốn là Vũ Khâm không đủ chu đáo khiến ba vị tẩu tử lo lắng.
Vũ Khâm tất nhiên phải nhận sai. Tóm lại, mặc kệ như thế nào, Vũ Khâm
cùng Yên nhi đều cảm tạ ba vị tẩu tử đã quan tâm, ưu ái.
Lúc Vũ Khâm không có ở nhà, biết
trong nhà có mấy vị tẩu tử lo lắng chu toàn nên Vũ Khâm cùng Yên nhi mới có thể yên tâm xuất môn như vậy. Thấy mọi người thật sự đều an bài, xử
lí mọi chuyện ổn thỏa, Vũ Khâm cảm tạ còn không kịp! Giờ xin hành lễ với ba vị tẩu tử!”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền tự mình khom
người hành lễ với ba người Tần Hồng Diệp, khiến bọn họ nhất thời cuống
quít tránh đi, ngay cả Lâm Quỳnh Hoa cũng kinh ngạc không thôi.
“Lão gia, chuyện này sao được? Thật sự là tổn thọ chúng ta!”
“Đúng vậy, lão gia, ngài dù sao cũng là gia chủ, sao có thể hành lễ với chúng ta được?”
“Vũ Khâm là gia chủ, nhưng ba vị tẩu tử cũng vĩnh viễn là tẩu tử của Vũ Khâm, không phải sao?
Yên nhi còn nhỏ, làm người thiện
lương đơn thuần, rất nhiều chuyện chưa hiểu, kinh nghiệm xử sự cũng còn
thiếu, sau này nàng quản lý công việc trong nhà nếu có sai sót gì, chỉ
mong ba vị tẩu tử có thể thông cảm cùng giúp đỡ, Vũ Khâm liền vô cùng
cảm kích.”
Lời này của Bùi Vũ Khâm nói vừa đúng đắn
lại thích hợp, thứ nhất nói rằng lễ này là vì xin lỗi bọn họ thứ hai là
vĩnh viễn xem bọn họ như tẩu tử, mà ba nữa là bước đệm mở đầu nếu Giang
Mộ Yên sau này trong khi chưởng quản chuyện nhà có gì đắc tội.
Các nàng nhận lễ này của hắn, sau này nếu Giang Mộ Yên thật sự có làm chuyện gì ảnh hướng đến bọn họ, chỉ bằng
cái lễ cùng những lời hôm nay của Bùi Vũ Khâm, bọn họ cũng không thể so
đo gì với Giang Mộ Yên.
Như vậy tính ra, hành động vừa rồi của
Bùi Vũ Khâm xem như một công ba chuyện. Đám người Tần Hồng Diệp muốn
không nhận thua cũng không được. Quả nhiên luận mưu kế, luận trí tuệ,
bọn họ sao có thể là đối thủ của Bùi Vũ Khâm chứ?