Triển Tịch đi phía sau thấy được Bùi Dạ Tập, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trước đó, Giang Mộ Yên tuy cũng từng hoài nghi ông chủ đứng sau khách điếm Tập Giang này có liên quan đến Bùi Dạ Tập nhưng khi tận mắt thấy,
nàng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
Bùi Dạ Tập vẫn là Bùi Dạ Tập, vẫn là người thích mặc một thân hắc y
kia nhưng giờ đây có một số chỗ đã bất tri bất giác thay đổi.
Ví dụ như hơi thở của hắn bây giờ, không còn hung hiểm, lạnh như băng lại ngạo khí khó gần như trước nữa mà ngược lại, Bùi Dạ Tập bây giờ cả
người toát lên vẻ ôn hòa. Ngoại trừ giữa đuôi mày cùng đáy mắt còn ẩn
nhiều phòng bị cùng xa cách thì người không biết hoặc nhìn không đến vẻ
lạnh lùng ở đáy mắt hắn đúng là sẽ rất dễ dàng bị Bùi Dạ Tập bây giờ
đánh lừa mà cho rằng hắn là một người hòa khí, dễ gần.
Lúc này Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hiểu được đánh giá của tiểu nhị
là từ đâu ra. Thì ra không phải tiểu nhị hình dung sai mà là Bùi Dạ Tập
cuối cùng cũng biết che dấu tính tình thật sự của mình.
Có điều đứng ở góc độ Giang Mộ Yên nhìn thì tổng cảm thấy Bùi Dạ Tập
bây giờ khiến nàng có cảm giác quen thuộc khó diễn tả, giống như nàng
từng gặp qua khí chất như vậy ở ai rồi, nhưng nhất thời nghĩ sao cũng
không ra.
Hơn nửa ngày, Bùi Vũ Khâm vẫn là người đầu tiên khôi phục tinh thần. Hắn chậm rãi đi qua, vẻ mặt ôn nhuận nói “Dạ Tập, không ngờ người mua khách điếm Ninh Á này là con!”
Nghe hắn nói vậy, Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập giống như cũng đồng
thời tỉnh dậy. Bùi Dạ Tập nhẹ nhàng phất tay, trầm giọng phân phó với
đám tiểu nhị vẫn còn đang dùng ánh mắt kinh diễm nhìn Giang Mộ Yên và
Bùi Vũ Khâm xung quanh “Các ngươi lui xuống hết đi, không có lệnh của ta thì đừng vào đại đường.”
Bọn tiểu nhị cũng biết ánh mắt của bọn họ quá trắng trợn nên cũng lập tức cúi đầu đi ra ngoài.
Mọi người đi rồi, Bùi Dạ Tập mới mang vẻ mặt phức tạp nhìn Giang Mộ
Yên, rồi lại nhìn Bùi Vũ Khâm, không trả lời vấn đề được hỏi mà lại thản nhiên nói “Nghe nói hai người đã thành thân?”
Mặc dù đã rời khỏi Phỉ Thúy thành, rời khỏi Bùi gia nhưng Bùi Dạ Tập
cũng không đến nỗi không biết chút tin tức nào. Cho nên tuy mọi người
bên ngoài không rõ, nhưng hắn lại biết Giang Mộ Yên giờ đã xem như mẹ kế chính thức của hắn, là đối tượng tái giá của cha Bùi Vũ Khâm. Hắn thậm
chí còn nghĩ mọi chuyện đã phát triển đến nước này rồi, vậy có phải tất
cả những gì hắn cố gắng đã không còn ý nghĩa nữa hay không?
Nhưng Bùi Dạ Tập cũng biết, hắn phải làm điều gì đó chứ không thể chỉ đứng yên một chỗ.
Bao nhiêu năm qua ăn chơi, tiêu xài, giờ đã rời khỏi cái nhà nơi đã
nuôi nấng hắn từ nhỏ, đã đến lúc hắn phải dựa vào chính mình, cố gắng
làm được điều gì đó.
Nếu nói trong lòng hoàn toàn không oán không hận Bùi Vũ Khâm cùng
Giang Mộ Yên là không thể nào, nhưng mấy ngày nay, hắn đã học được cách
dùng sự bình tĩnh, thong dong để che dấu cảm xúc thật trong lòng mình.
Bởi vậy, cho dù gặp lại hai người một cách ngoài ý muốn như thế này
nhưng biểu tình của Bùi Dạ Tập bây giờ đã có vẻ phong độ hơn lúc xung
đột ở Bùi gia trước đây nhiều.
Mà Bùi Vũ Khâm thân là cha của Dạ Tập thấy được sự thay đổi, trưởng
thành này của hắn thì sự lo lắng mấy ngày qua cũng đã giảm bớt không ít. Về chuyện thành thân của mình, Bùi Vũ Khâm cũng không có lí do gì mà
tránh né nên hắn gật đầu “Đúng vậy, ngay ngày mười tám mấy hôm trước, chúng ta đã chính thức bái đường thành thân! Dạ Tập, thời gian qua con được không?”
Hôm đó tuy cảm thấy thất vọng vì Bùi Dạ Tập nhưng giờ nhìn thấy bộ
dáng giống như chỉ qua một đêm mà đã trưởng thành rất nhiều của hắn,
trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Có lẽ đi về lần này, hắn nên nghe nhóm ‘Vũ’ đang âm thầm bảo hộ Dạ
Tập báo cáo một chút xem từ sau khi rời khỏi Phỉ Thúy thành, Dạ Tập đã
làm những chuyện gì, lại như thế nào mà có được khách điếm Ninh Á này.
Bất quá nhớ là Dạ Tập lúc trước khinh thường thương nhân nhất, giờ
chính nó cũng đã là một trong số đó, hiển nhiên là sau khi rời khỏi Phỉ
Thúy thành, khẳng định đã chịu không ít đau khổ.
Bất quá ngọc không mài không sáng, Dạ Tập rời xa hắn, rời xa Bùi gia, chỉ bằng sự thông minh, tài trí của bản thân mà đã có được khách điếm
Ninh Á, tin chắc hắn cũng không cần quá lo lắng cho cuộc sống của nó
nữa.
Bùi Vũ Khâm nghĩ vậy, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình vừa lòng mà yên tâm.
Nhưng mà biểu tình này của hắn lọt vào mắt Bùi Dạ Tập thì lại bị hiểu lầm.
Bùi Dạ Tập từ lúc gặp nhau đến giờ vẫn biểu hiện cảm xúc ôn hòa lúc
này khi thấy biểu tình đó của Bùi Vũ Khâm thì trên mặt nhất thời nổi lên nụ cười lạnh lùng lại mang mấy phần xa cách, đồng thời ngoài miệng cũng mỉa mai, lạnh giọng hỏi “Mười tám tháng này? Trước những mười
hôm so với ngày hai người mở tiệc chiêu đãi tân khách? Đây thật sự không giống tác phong trước giờ của hai người a. Như thế nào, hai người đặc
biệt đến đây là muốn mời ta đi tham gia bữa tiệc sao?”
Bùi Dạ Tập nghĩ nếu hắn đã có thể biết được ở Bùi gia đã xảy ra
chuyện gì thì tương tự, Bùi Vũ Khâm muốn biết sau khi rời khỏi Phỉ Thúy
thành, hắn đã đi đâu cũng là một chuyện rất dễ dàng. Hắn hoàn toàn không ngờ lần gặp gỡ này chỉ là ngẫu nhiên, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm căn bản không biết hắn ở Giang thành. Mà bọn họ đến đây cũng không liên
quan gì với chuyện muốn mời hắn về uống rượu mừng của bọn họ.