Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 316: Không biết nói gì

Lúc Giang Mộ Yên nghe đến chỗ Tập công tử này còn nhịn không được mà liên hệ người đã mua khách điếm Ninh Á này với Bùi Dạ Tập!

Dù sao đến thế giới này bao nhiêu ngày qua, người có chữ ‘Tập’ trong tên, nàng cũng chỉ biết mỗi Bùi Dạ Tập mà thôi.

Nhưng Thanh Thư lại kể tiểu nhị kia nói ông chủ mới của bọn họ rất

hòa khí, tính cách như vậy hình như hoàn toàn không giống chút nào với

Bùi Dạ Tập. Vậy có thể loại trừ khả năng này.

“Vũ Khâm, phương bắc có nhà giàu nào họ Tập sao?”

Bùi Vũ Khâm lắc đầu “Không có, thế gia vọng tộc ở phương bắc

có mười ba nhà, trong đó ngoại trừ Bùi gia chúng ta thì gia thế Lôi gia ở Giang Bắc cũng hiển hách, nhưng trong tất cả những nhà giàu, thương

nhân đó, không có ai họ Tập.”

“Vậy theo chàng thì người này có phải là cố ý muốn nhắm vào Bùi gia của chúng ta hay không?”

Giang Mộ Yên từ sau khi biết được Bùi gia phú giáp thiên hạ thì vẫn

luôn lo lắng không thôi, tổng cảm thấy sau lưng vẫn luôn có ánh mắt cùng thế lực nào đó vẫn đang mơ ước Bùi gia, mơ ước phần cơ nghiệp mà Vũ

Khâm đã phải rất vất vả mới có được này! Cho nên chuyện khách điếm Ninh Á bị người lạ mua lần này lại một lần nữa khiến nàng cảm nhận được nguy

cơ.

Bùi Vũ Khâm nhíu mày, bởi vì chuyện khách điếm đổi chủ lớn như vậy mà còn không được báo cáo khiến hắn lo lắng không biết những sản nghiệp

khác của Bùi gia ở Giang thành giờ như thế nào.

Mà tuy cảm thấy chuyện này không quá giống như đặc biệt nhắm vào Bùi

gia nhưng Bùi Vũ Khâm cũng không thể khẳng định chuyện khách điếm Ninh Á lần này là ngẫu nhiên. Bởi vậy sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới cẩn

thận nói “Nếu Yên nhi không phiền thì chúng ta nghỉ ngơi một

chút rồi ra đại đường bên ngoài dùng cơm chiều. Sau khi ăn xong, chúng

ta đi dọc theo con đường lớn ở Giang thành nhìn xem, thuận tiện tản bộ

tốt cho tiêu hóa, được không?”

Giang Mộ Yên biết Bùi Vũ Khâm là muốn mượn cơ hội này cải trang đi

xem xét những sản nghiệp khác của Bùi gia xem có phải cũng ảnh hưởng hay bị bán mà không rõ hay không, nghe vậy liền gật đầu “Được. Mấy

hôm nay không phải ăn cơm trong khoang thuyền thì chính là ở trên xe

ngựa, vừa vặn đã thấy chán. Thay đổi hoàn cảnh, đến đại đường náo nhiệt

dùng cơm đương nhiên là không thể tốt hơn.. Chúng ta cũng đừng thay quần áo, cứ như vậy mà đi thôi. Bây giờ đã sắp qua giờ Dậu, trong đại đường

chắc cũng đã có không ít người đang dùng cơm chiều!”

“Lão gia, phu nhân, như vậy có được không? Hay là để Thanh Thư di an bài trước?”

“Không cần, Thanh Thư, ở đây là Giang thành, cũng là nhà mẹ

đẻ của Yên nhi, có gì không yên tâm chứ? Huống chi còn có Triển Tịch nữa mà!”

“Đúng vậy, Thanh Thư, ngươi không cần đi an bài trước đâu, ta và Vũ Khâm tự đi là được rồi. Chúng ta sẽ không xung đột gì với người

ta, ngươi cứ yên tâm đi!”

Nói xong, hai người liền vô cùng ăn ý mà đứng dậy đi về phía cửa phòng.

Mà Triển Tịch cũng lẳng lặng theo phía sau, cùng bọn họ đi đến đại đường của khách điếm.

Khách điếm Ninh Á này là do chính Bùi Vũ Khâm thiết kế, cho nên tất

nhiên là không cần người dẫn đường hắn cũng rất quen thuộc. Sân bọn họ ở thật sự là cái sân ở phía sau lịch sự tao nhã nhất, cũng thanh tịnh

nhất. Trước đây mỗi lần hắn đi tuần tra sản nghiệp đến Giang thành cũng

đều ở lại sân này, chỉ là không ngờ lần này mang Yên nhi đến vốn nên ở

khách điếm nhà mình, giờ lại phải trả tiền! Bùi Vũ Khâm ngoài miệng tuy

không nói nhưng trong lòng tất nhiên cũng không thể không lo lắng.

Không biết phủ doãn Giang phủ đóng vai trò gì trong chuyện bán khách

điếm lần này, vì sao hắn lại nói giúp cho cái người mua khách điếm Ninh Á kia? Mà lão chưởng quầy chưởng quản khách điếm này đã ở Bùi gia hơn hai mươi năm, rất trung tâm với hắn, Bùi Vũ Khâm vẫn không hoài nghi gì.

Nhưng một lão chưởng quầy trung thành như vậy vì sao không báo với hắn

một tiếng đã bán sản nghiệp Bùi gia nổi danh nhất Giang thành này cho

người khác?

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn không nên để khế đất cùng khế nhà lại cho lão chưởng quầy bảo quản mà phải mang về Phỉ Thúy

thành, cất chung với những khế đất, khế nhà khác mới phải.

Nếu lúc trước hắn làm vậy thì đã không có cục diện như bây giờ rồi.

Bùi Vũ Khâm chỉ hy vọng tình huống như vậy chỉ là hiện tượng cá biệt

mà thôi, không phải toàn bộ sản nghiệp Bùi gia ở Giang thành đã bị người ta âm thầm chiếm đoạt hết.

Bùi Vũ Khâm vừa đi cùng Giang Mộ Yên vừa nghĩ khoảng hai chén trà thì đến được đại đường.

Vốn hắn dự tính bây giờ hẳn là có không ít khách đang uống rượu ăn

cơm, nhưng không ngờ khi bọn họ bước vào đại đường khách điếm lại không

thấy một người khách nào. Ngược lại, bọn họ thấy một thanh niên cao lớn, anh tuấn, một thân hắc y, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thương nhân

đang chỉ huy mấy tiểu nhị quét dọn các góc khuất ít người chú ý trong

đại đường.

Mà thanh niên anh tuấn này, không phải ai khác mà chính là Bùi Dạ Tập đã bị trục xuất khỏi gia môn.

Lúc này bọn họ thấy Bùi Dạ Tập, mà Bùi Dạ Tập cũng nghiêng người nâng mắt thấy nhóm người Giang Mộ Yên. Nhất thời, ba người, sáu con mắt đều

toát lên vẻ ngoài ý muốn, giống như không ai ngờ bọn họ sẽ gặp nhau

trong hoàn cảnh như thế này.

Rõ ràng từng là phụ tử, từng là hôn phu hôn thê nhưng giờ đây đã vật

đổi sao dời, không ai trong bọn họ biết nên mở miệng nói với đối phương

như thế nào cho phải!