“Nàng xem như vậy đã rõ chưa? Trên đường thẳng thì Bạch Nham
thành cũng chỉ cách Phỉ Thúy thành nửa ngọn núi Bạch Nham cùng một con
sông Yên Ba. Nếu ở đây còn một con đường thì đi từ Phỉ Thúy thành đế
Bạch Nham thành cũng chỉ tối đa năm ngày.
Nhưng mà nàng xem, sông Yên Ba vừa vặn nằm ngay giữa, mà khúc sông này cũng vô cùng trắc trở, khó qua. Nếu muốn qua sông cũng chỉ có
thể qua ở chỗ này. Chỗ này là một bến tàu lớn, mà vị trí cũng chỉ cách
Bạch Nham thành trên bản đồ một đoạn ngắn. Chỉ cần vượt qua khúc núi
Bạch Nham này là có thể đến được, đúng không?”
Giang Mộ Yên nhìn nhìn rồi gật đầu nói “Ừm, đúng là như vậy. Nhưng nếu đã có đường tắt này rồi thì tại sao bao nhiêu năm qua không ai xây đường ở đây?”
“Yên nhi, chuyện này tất nhiên là có nguyên nhân. Bởi vì núi
Bạch Nham này không biết hình thành như thế nào mà nguyên ngọn núi đều
là đá màu trắng vừa lớn lại cứng rắn không thôi, không những không có
một ngọn cỏ mà còn rất dốc nữa. Nếu người có sức khỏe tốt lại không phải mang theo hàng hóa thì phối hợp với dây thừng cùng mấy công cụ khác có
lẽ có thể miễn cưỡng trèo lên được một chút.
Nhưng nếu đó là cả một thương đội, mang theo dố lượng lớn
hàng hóa, còn có xe ngựa nữa thì căn bản không thể nào qua được. Cũng
chỉ có thể đi đường này, sau đó xuống thuyền ở bến tàu lớn rồi đi vòng
qua Bình Dương thành, Sơn Dương thành, rồi lại qua thêm một con sông tên Vị Thủy nữa, cuối cùng mới có thể đến Bạch Nham thành.”
“Vậy không phải vòng một vòng lớn sao?”
“Đùng rồi, đường đi qua như vậy, cho dù không mang hàng hóa, chỉ đi mình không cũng cần ít nhất nửa tháng.
Cho nên ngày đó ta vội vã dẫn thương đội trở lại Phỉ Thúy
thành, thật sự là không có thời gian để chậm trễ nauwx nên mới quyết
định để xe ngựa lại Bạch Nham thành, ta mang theo hai mươi tiểu nhị tinh tráng suốt đêm vượt núi Bạch Nham đi trước.”
“Vậy viên đá sáng này chính là được chàng phát hiện trong lúc vượt núi sao?”
Giang Mộ Yên không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem đó là dạng núi gì mà lại kỳ lạ đến vậy, đá màu trắng lại thêm không một ngọn cỏ, hơn nữa còn có
thể phát hiện ra đá sáng. Không phải cả ngọn núi đó đều được tạo thành
từ đá sáng chứ? Hay là trong núi Bạch Nham kia không phải có đầy loại đá sáng như vậy?
Nếu là vậy, Bùi gia sẽ không chỉ là phú khả địch quốc mà sẽ thành phú giáp thiên hạ.
“Phải, chính xác mà nói thì là trong qua trình vượt núi, ta
không cẩn thận lọt vào một cái khe, sau đó kẹt ở dưới, làm thế nào cũng
không lên được. Tiểu hị ở trên thả mấy sợi dây thừng lớn xuống muốn ta
nắm lấy rồi kéo lên, nhưng trong cái khe kia lại vô cùng láng, không có
chỗ nào để mượn sức. Ta suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách nào có
thể đi ra ngoài.”
“A? Vậy rồi sao?”
Tuy biết sau đó hắn chắc chắn là có cách leo lên nhưng lúc này nghe
kể như vậy, Giang Mộ Yên vẫn không nhịn được mà khẩn trương hỏi.
“Sau đó ta quyết định bảo đám tiểu nhị cùng chùy cùng búa đập cho miệng khe vỡ lớn ra một chút, nếu không, ta nghĩ chắc mình không có hy vọng thoát ra ngoài.
Nhưng không gian dưới khe cũng không lớn. Vừa rồi ta cũng đã
nói qua, đá trên núi Bạch Nham kia vô cùng kỳ quái, tuy tính chất rất
cứng rắn nhưng một khi bị đập thì không chỉ tạo ra một vết nứt nhỏ, rất
có khả năng sẽ vỡ vụn ra rồi rơi xuống. Như vậy đến lúc đó, kết quả tệ
nhất chính là mấy tảng đá vỡ rơi xuống đè chết ta hoặc là chôn ta trong
cái khe đó, không thể nào ra được.
Nhưng tình huống lúc đó đã không còn cách nào khác, bởi vì
trên núi Bạch Nham không có nước uống, cũng không có đồ ăn, cho dù phái
người về Bạch Nham thành tìm cứu viện thì bọn họ chắc cũng chỉ có cách
nguy hiểm đó thôi – đập vỡ đá!
Cũng may, lần đó ta xem như may mắn, đá tuy vẫn rơi xuống như dự đoán nhưng đều là những cục nhỏ, không có khối nào đặc biệt lớn, mà
ta lại áp sát vào vách khe cho nên cũng chỉ bị chút ngoại thương nhỏ,
không có gì nghiêm trọng.
Mà viên đá sáng này chính là khối đá duy nhất hơi nhô ra khỏi mặt vách. Lúc đó một chân ta nhờ dẫm lên nó nên mới có thể ổn định
trọng tâm cơ thể. Chờ đến khi phía trên không còn đá rơi xuống nữa thì
không biết có phải là do ta quá khẩn trương mà dùng nhiều sức hay sao mà viên đá này liền bị ta đạp ra khỏi mặt vách.
Ta nghĩ nếu không có nó cứu mạng thì nói không chừng ta đã
thật sự chôn thân dưới cái khe trên núi Bạch Nham đó rồi. Để cảm tạ,
cũng như kỷ niệm, ta mới nhặt nó để vào lòng. Sau khi an toàn ra khỏi
khe, thấy lại bầu trời thì ta mới phát hiện tảng đá này vậy mà lại phát
ra ánh sáng màu vàng. Vì thế đến bến tàu, qua sông Yên Ba, vừa về đến
Phỉ Thúy thành, ta liền tìm một lão thợ khắc ngọc đã làm việc ở Bùi gia
chúng ta hơn ba mươi năm đánh bóng tảng đá cho ta.
Mà lão vừa thấy nó liền kích động nói đó chính là đá sáng
hiếm thấy, tuyệt đối có thể làm ra viên dạ minh châu sáng ngời vô giá,
là một bảo vật tuyệt thế.
Ta lúc ấy cũng không định bán nó lấy tiền. Tuy bán nó có thể
giúp Bùi gia vượt qua khó khăn một cách dễ dàng nhưng trong tiềm thức ta lại cảm thấy là nó đã cứu mạng ta, ta hẳn nên cất giữ lại mới phải, cho nên liền từ chối đề nghị mài nó thành dạ minh châu tròn của lão thợ
khắc ngọc mà tìm đao ngọc cùng công cụ mài rồi cố gắng không thay đổi
quá nhiền hình dạng vốn có của nó, tự tay gia công nó thành như bây giờ — một viên dạ minh châu hình trứng.
Lần này, nếu không phải đi xa, muốn thắp sáng cũng không phải dễ dàng thì ta cũng không nghĩ sẽ mang nó theo.”