“Vì sao?”
Giang Mộ Yên sửng sốt. Đó là thể loại núi gì vậy, cư nhiên có thể giúp người ta rút ngắn khoảng cách nhiều như vậy.
“Đúng vậy, lão gia, vì sao a?”
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng chăm chú lắng nghe, bởi vì đây dù sao cũng là chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, lúc đó Thanh Thư còn chưa
bắt đầu theo Bùi Vũ Khâm, cho nên hắn cũng hoàn toàn không biết chút gì
về chuyện này.
“Thanh Thư, Yên nhi cùng Hồng Nguyệt không rõ đó là vì hai
người là nữ tử, chưa bao giờ đi quá xa nhà, nhưng ngươi theo ta lâu như
vậy rồi, còn không quen thuộc với thương lộ của Bùi gia chúng ta sao?”
Bùi Vũ Khâm mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thanh Thư khiến hắn đỏ mặt,
xấu hổ cúi đầu. Mà Giang Mộ Yên lại nhịn không được lên tiếng thúc giục “Vũ Khâm, đợi lát nữa rồi nói Thanh Thư sau đi, chàng giải thích cho ta trước, chẳng lẽ núi Bạch Nham này có gì đặc biệt sao?”
“Đừng gấp, Yên nhi, lát nữa xe ngựa dừng lại rồi ta sẽ nói cho nàng, giờ thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Bùi Vũ Khâm biết nếu hôm nay không giải đáp cho Yên nhi thắc mắc này
thì nàng sẽ không ngừng tò mò, vừa vặn hắn cũng không muốn nàng nhàm
chấn nên cũng định nói một ít chuyện thú vị năm xưa cho nàng nghe để
giảm bớt sự mệt mỏi, phiền muộn vì phải ngồi xe liên tục.
Có điều chuyện về núi Bạch Nham cũng không phải một hai câu là có thể nói xong, hắn phải mang bản đồ ra cho nàng xem thì mới có thể hiểu
được. Mà trong xe ngựa lắc lư này, muốn xem bản đồ cũng không phải sễ
dàng, cho nên Bùi Vũ Khâm suy nghĩ một chút liền nói với Thanh Thư “Thanh Thư, người ra ngoài phân phó với xa phu, nếu hôm nay không kịp đến trạm dịch Bát Lý qua đêm thì cứ dừng lại ở chỗ nào đó thích hợp dã ngoại đi. Ngựa chạy cả một buổi chiều, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Mặt khác bảo nhóm
đầu bếp cũng nhanh đi chuẩn bị cơm chiều!”
“Dạ, lão gia!”
Thanh Thư cũng muốn nghe chuyện năm xưa của lào gia nên nghe vậy thì
liền ra phân phó mấy tiếng với xa phu. Không lâu sau, tốc độ xe ngựa đã
chậm lại. Mà bọn họ là xe chạy đầu tiên, một khi dừng lại thì hai chiếc
chạy sau cũng biết ngừng theo.
Ngồi trên xe thứ hai chính là nhóm đầu bếp nữ, thô sử nha hoàn và mấy gã sai vặt. Xe vừa dừng lại, bọn họ đã nhanh chóng tự phân ra mỗi người một việc. Mà trên chiếc xe thứ ba tất nhiên chính là Triển Tịch và
Nghênh Phong, còn có vị Phạm đại phu may mắn được đi theo nữa. Bọn họ
cũng không bước xuống tìm Bùi Vũ Khâm mà chỉ mở cửa sổ, nhìn nhóm đầu
bếp nữ cùng mấy gã sai vặt bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tương tự, trong xe ngựa Giang Mộ Yên, chỉ có Thanh Thư cùng Hồng
Nguyệt là xuống xe đi kiểm tra nhóm đầu bếp làm việc, nhân tiện chuẩn bị chút trà bánh cho Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm chứ hai người cũng
không bước xuống, thậm chí còn không mở cửa xe gì sợ gió lạnh thổi vào
sẽ khiến Giang Mộ Yên bị cảm.
Mà Giang Mộ Yên lúc này lại bắt đầu nhịn không được ngáp dài, có vẻ
rất buồn ngủ, nhưng vẫn còn tò mò muốn nghe chuyện xưa của Bùi Vũ Khâm
nên lúc này nàng đang giục hắn kể nhanh!
“Vũ Khâm, mau kể chuyện núi Bạch Nham vừa rồi đi, thừa lúc
đầu bếp còn cầm một khoảng thời gian để nấu cơm. Chàng đã nói xe ngừng
lại sẽ kể cho ta, không được kéo dài nữa.”
Nhìn Yên nhi giống như một cô nhóc thúc giục mình kể chuyện, Bùi Vũ
Khâm chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một sợi lông vũ đang quét,
nhịn không được hiểu ý nở nụ cười, lập tức mang vẻ mặt sủng nịch cùng
bất đắc dĩ lấy từ trong tráp trên xe ra một quyển trục, sau đó liền kề
khối đá sáng lại gần, từ từ mở ra. Giang Mộ Yên lập tức nghiêng người
qua, chỉ mới nhìn một cái, nàng đã kinh ngạc thấp giọng kêu “Đây là bản đồ?”
“Đúng vậy, đây là bản đồ ta tự vẽ, căn cứ vào những nơi ta đã đi qua, đường nào nên đi như thế nào đều được đánh dấu, chú thích lại,
hoàn toàn khác với bản đồ quân sự của triều đình, có thể độ chính xác
cũng khác nhau.”
Giang Mộ Yên nghe vậy liền nhìn lại bản đồ được viết đầy chữ nhỏ cùng kí hiệu, còn một đám đường có xanh, có đỏ, cũng có đen như mạng nhện
vừa nhìn đã biết là để phân chia đường đi cùng cách đi trong tay.
Ngoài ra, ở chỗ dãy núi, sông này nọ cũng có dùng màu khác biệt để
đánh dấu. Có thể nhìn ra được người vẽ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nếu không cũng đã không chi tiết được như vậy.
Mà điều làm Giang Mộ Yên bội phục chính là không ngờ Vũ Khâm còn trẻ
như vậy mà gần như đã đi khắp toàn bộ thiên hạ. Bởi vì nếu nàng không
nhìn lầm thì trên tấm bản đồ dài chừng một thước này còn có đánh dấu
thành trấn của Tây Lãnh quốc, Nam Tinh quốc, Bắc Ngung quốc. Tuy không
chi tiết bằng Đông Vân quốc nhưng đại khái vẫn nhìn ra được hình dạng,
như vậy có nghĩa là hắn cũng đã đi qua ba nước khác trên đại lúc này
đúng không?
Thấy ánh mắt sùng bái, thán phục của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm không
khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên. Tuy đã là phu thê nhưng hắn đúng là vẫn chưa quen với ánh mắt dùng bái như vậy của Yên nhi. Cho nên để tự bình
tĩnh lại, Bùi Vũ Khâm liền ho mấy tiếng, có vẻ mất tự nhiên nói “Yên nhi, nàng xem đây chính là Phỉ Thúy thành, mà đây chính là Bạch Nham
thành mười mấy năm trước ta đi qua. Đây, chính là sông cái Yên Ba chảy
qua toàn bộ lãnh thổ Đong Vân quốc, mà nơi này chính là một góc núi Bạch Nham.”