Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 161: Sư tôn, đưa người bay

Edit: Thiên Di
Beta:
“Diệp Vong Tích căn bản không phải nam tử.”
“… …”
Mấy phần trầm mặc, bỗng nhiên ồn ào.
Khách khứa trong đại điện thất sắc, mắt đều tập trung lên người Diệp Vong Tích, Diệp Vong Tích cúi mặt, không rên một tiếng.
Không phải nam tử?!


Thanh niên tuấn mỹ đĩnh bạt này, thế mà… Thế mà thân phận là một cô nương ư?
Những lời này như tích thuỷ nhập hoạch, nhát mắt dâng lên làn sóng nóng hôi hổi, có người hít sâu một hơi, ngay sau đó lời nói ồn ào bùng nổ.
“Diệp Vong Tích vốn là nữ nhi?”


“Trời ơi… Sao có thể…”
“Chẳng trách lúc nãy Nam Cung Tứ không mắng nàng, hắn rõ ràng biết chuyện này! Vậy Tống Thu Đồng lúc nãy…”
“Hoàn toàn vì bảo vệ mình, vu oan cho người ta!”
“Cũng quá hiểm ác! Không làm thì không làm, vì sao phải rửa sạch tội danh, chỉ trích người khác?”


“Đến ta còn không tin, Diệp Vong Tích sao có thể là nữ tử? Một chút cũng không nhận ra…”
Hàn quang trong mắt Nam Cung Liễu chớp động, nhìn chằm chằm hắc y nhân để lộ con ngươi đen nhánh, nói: “Tiên sinh đừng ăn nói hàm hồ, ngươi có chứng cứ gì—-“


“Nếu ngươi không chột dạ, thả Nam Cung Tứ ra đi.” Hắc y nhân nói, “May mà lệnh lang tuy có dã tính, nhưng vẫn là chính nhân quân tử, không lãnh khốc vô tình như ngươi.”
“…”
Thấy mặt Nam Cung Liễu rịn một tầng mồ hôi dầu, siết quyền không nói, hắc y nhân lạnh lùng nói: “Sao thế, ngươi thả đi.”


Nam Cung Liễu phất tay áo nói: “Kẻ hèn này dạy con, không cần phiền đến tiên sinh là kẻ ngoài còn khoa tay múa chân, ngang ngược xen vào!”


Gã tuy nói vậy, tuy chưa từng thừa nhận lời hắc y nhân là thật, nhưng mọi người đã hiểu rõ như gương sáng trong lòng rồi, vốn còn không tin lời của hắc y nhân, cũng nhịn không được mà xao động, một làn nữa nhìn lên gương mặt anh tuấn của Diệp Vong Tích, tìm một điểm giống nữ tử mà nàng để lại.


Lúc này, trong đám người bỗng có kẻ cất cao giọng: “Nam Cung chưởng môn, ngài không đúng rồi.”


Mọi người ào ào quay đầu lại, Mai Hàm Tuyết khoác áo lông chồn, ung dung hoa quý, cười ngâm ngâm đứng dưới ánh đèn, nói: “Diệp cô nương tuy anh khí bức người, nhưng chỉ là một nữ nhi không hơn không kém mà thôi, chưởng môn tiên quân thân là nam tử, nên thương hương tiếc ngọc, thân là trưởng bối, càng nên ứng xử nhân thiện. Sao có thể vứt bỏ thể diện của Nho Phong Môn, khi dễ cô nương nhà người ta như thế chứ?”


Hắn nói, chậm rãi đến trước điện, mỉm cười bảo: “Cháu trai bất tài, từng gặp Diệp cô nương một lần ở chốn đào nguyên, lúc ấy cảm thấy tư thế nàng oai hùng, không giống liễu yếu đào tơ, trong lòng rất thích, tiếc là cháu trai ăn nói vụng về, lời lẽ mạo phạm Diệp cô nương, làm nàng ghét bỏ, có tranh chấp với cháu trai này. Sau khi lĩnh giáo cách hay của Diệp cô nương, không khỏi cảm thấy Nho Phong Môn quả nhiên có lớp lớp hào kiệt xuất hiện, nữ tu thân thủ cũng bất phàm, còn vì sư môn của Diệp cô nương mà thầm thán phục, nhưng hôm nay thấy cách làm của chưởng môn tiên quân… À, lại cảm thấy Nho Phong Môn huy hoàng, không xứng với hồng nhan ngạo cốt như thế.”


“… Mai Tiên Quân, ngươi và Diệp Vong Tích chỉ gặp một lần, nhận nhầm là chuyện thường tình.” Sắc mặt Nam Cung Liễu đen sì, môi vẫn mang ý cười cắn chặt tới chết, nói, “Nể tình Côn Luân Đạp Tuyết Cung, ta không so đo với ngươi, ngươi đừng có bắt bẻ nữa.”


Trong lời nói của gã, đã không còn vẻ thong dong trấn định.
Hắc y nhân khẽ cười nói: “Mai công tử nổi danh phong lưu bốn biển đều biết, nếu hắn nhìn không ra là nam hay nữ, chỉ sợ trên đời chẳng có người thứ hai nhìn ra đâu.”


Nam Cung Liễu nghe hắn nói vậy, không khỏi nổi giận, cắn răng nói: “Tiên sinh lúc nãy còn chỉ trích Diệp Vong Tích khinh nhục Tống Thu Đồng, giờ lại nói Diệp Vong Tích là nữ tử, lật mặt như thế, căn bản là muốn làm loạn Nho Phong Môn thanh chính của ta, phá hỏng thanh danh phái ta!”


Hắc y nhân nói: “Nếu ta không ra hạ sách này, làm sao để Nam Cung công tử nhìn rõ được Tống cô nương thật ra thế nào? Hắn nếu cưới nhầm người, cũng đủ ghê tởm nửa đời còn lại rồi.”


“Nhưng ngươi lúc nãy nói rất có lý! Huống chi, nếu Diệp Vong Tích là nữ tử, chu sa trên tay Tống Thu Đồng sao lại biến mất?”


“Ngươi tự hỏi ả đi, hỏi ta làm gì.” Hắc y nhân cười lạnh nói, “Huống chi trên dưới Nho Phong Môn ngươi, có mấy ngàn nam đệ tử, chưởng môn tiên quân rảnh rỗi, cứ hỏi từng người bọn họ, khẳng định tìm được đáp án vừa lòng thôi.”


Việc này, liên quan đến thể diện của Nho Phong Môn, nên mọi người im lặng không lên tiếng, ai cũng không nói gì, nhưng ánh mắt tò mò xen lẫn xem thường không giấu được, Nam Cung Liễu giữa những ánh mắt chỉ trích như vậy, gã đứng đờ tại chỗ một lát, đột nhiên quát lên với Diệp Vong Tích: “Ngươi qua đây!”


“…”


“Tự ngươi nói, Tống cô nương tột cùng có đổ oan cho ngươi không?” Nam Cung Liễu nhìn chằm chằm mặt Diệp Vong Tích, gã đánh cược, trên tay gã vẫn còn một lợi thế quan trọng nhất. Gã biết Diệp Vong Tích có tình cảm sâu nặng với con trai mình, nhất định không mong thanh danh Nho Phong Môn sụp đổ, “Ngươi nói cho mọi người, thân phận ngươi rốt cuộc là gì!”


Diệp Vong Tích trước nay đều rất nghe lời, từ nhỏ đến lớn, đều là quân cờ gã dễ điều khiển nhất trong các quân cờ.
Gã thậm chí nhớ rõ năm Diệp Vong Tích mười ba tuổi, phụng mệnh đến đại điện kim bích huy hoàng của Nho Phong Môn.
Cửa điện đóng chặt, chỉ có hai người họ.


Gã ngồi trên hoa toà lạnh như băng, nhìn xuống dưới, nữ hài mười ba tuổi còn chưa dậy thì, mặc áo thanh bích, tết tóc thành bím, trên tay đeo một vòng bạc nhỏ.
Gã mỉm cười nói với nàng: “Vong Tích, hôm nay gọi ngươi tới, ý gì ngươi cũng biết rồi.”


Diệp Vong Tích quỳ xuống, dập đầu: “Vâng, tôn chủ.”


“Nghĩa phụ ngươi trước đây nhiều lần trọng thương, gân cốt bị tổn hại, đã không còn thích hợp làm thống lĩnh ám vệ. Ngươi là con gái nuôi của hắn, lại là thanh mai trúc mã của Tứ Nhi, những người khác ta không tin được, ta chỉ tin được mình ngươi.”


Diệp Vong Tích không đứng dậy, vẫn an tĩnh cúi đầu trên đất, búi tóc để lộ phần cổ mảnh khảnh, như sơn dương ngẩng đầu chờ chém.


Nam Cung Liễu nói: “Ngươi thiên phú trác tuyệt, tiền đồ không thể lường được. Ta giao cho ngươi làm thủ lĩnh ám vệ Nho Phong Môn, sau này thống lĩnh một trong bảy mươi hai thành. Cứ vậy, ngươi có thể cùng với nghĩa phụ của ngươi, trở thành phụ tá đắc lực cho Tứ Nhi. Từ giờ, hắn ngoài sáng, ngươi trong tối, đỡ đần Nho Phong Môn trăm năm huy hoàng.”


Gã dừng một chút.
“Có điều, nếu ngươi không muốn, cũng không sao. Nghĩa phụ ngươi còn có thể duy trì một khoảng thời gian nữa, ta sẽ tìm xem còn người thích hợp hơn ngươi không. Chuyện này ngươi phải hy sinh quá lớn, lòng ta hiểu rõ, ngươi không cần miễn cưỡng.”


Nam Cung Liễu nói xong, đổi tư thế trên toà cao, dù bận vẫn ung dung đợi. Nữ hài không cha không mẹ, không nơi nương tựa, gã nắm chắc mười phần trong lòng, gã chỉ đợi nàng gật đầu.
Cuối cùng Diệp Vong Tích dựng thẳng eo, nàng an tĩnh nhìn gã.


Nháy mắt đó, Nam Cung Liễu cảm thấy không rét mà run, tựa như chuyện mình mưu tính bị đứa nhỏ này nhìn thấy, nhưng ngay sau đó, Diệp Vong Tích nói: “Tánh mạng của ta là nghĩa phụ cho, vì báo phụ ân, ta không có gì để không muốn cả.”
Nam Cung Liễu an tĩnh giây lát, thở dài: “Uất ức cho ngươi rồi.”


Diệp Vong Tích trầm tĩnh đạm mạc nói: “Là ta nên đa tạ tôn chủ, đã coi trọng nhiều vậy.”


Nam Cung Liễu đổi chuyện khác: “Nhưng mà, Nho Phong Môn xưa nay trọng nam khinh nữ, nữ nhân à, trước nay luôn yếu đuối vô lực, lòng dạ đàn bà. Trên đời chỉ có nam tử, mới có thể phục chúng, mới xưng là thống soái một thành được. Vong Tích, ngươi thông minh như vậy, hẳn là hiểu rõ phải làm gì.”


Diệp Vong Tích trầm mặc một lát, làm trò trước mặt Nam Cung Liễu, biểu tình lạnh nhạt táo vòng tay bạc xuống, kéo dải lụa, sau đó nàng cởi áo ngoài ra, chỉ để lại một lớp trung y trắng tinh. Làm xong hết thảy, nàng lại túm tóc gọn lại, sửa thành đuôi ngựa, cao cao buộc lên. Ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên người nàng, eo lưng nàng đĩnh bạt, biểu tình cương nghị, tuy vẫn là thân thể thiếu niên, khí chất lại như tùng bách.


“Không sai.” Nam Cung Liễu tích thuỷ bất lậu, nhắc nhở nàng, “Về sau cứ như vậy, nhưng ngươi đừng quên, còn giọng nói.”
Diệp Vong Tích rủ mi, lúc nàng vào đã nhận ra, nên tự chuẩn bị, đã mang theo một cây kéo màu vàng sắc bén từ lâu.
Nàng cầm cây kéo kia, tàn nhẫn, đâm vào cổ họng.


Máu tươi nhỏ xuống tí tách.
“Giọng cũ biến mất, cả đời không đổi.”
Nàng chậm rãi lẩm nhẩm tám chữ chú quyết, sau đó nhắm mắt lại, ném cây kéo đi.


Trên kéo loang lổ vết máu, Nam Cung Liễu nhìn chằm chằm một lát, nói: “Tốt, tốt. Từ giờ ngươi là thủ lĩnh ám thành kế nhiệm, là Diệp công tử của Nho Phong Môn, cho dù là Tứ Nhi, ta cũng bảo nó đối với ngươi ba phần—-“
Diệp Vong Tích mở miệng, đã là giọng khác của một thiếu niên.


“Mong tôn chủ, không cần gây khó khăn đơn độc cho nghĩa phụ nữa, ta nguyện làm chuyện này.”
Cho nên, Nam Cung Liễu quá rõ ràng Diệp Vong Tích này.


Mười năm, học hết dáng vẻ nam tử, tích thuỷ bất lậu, khi dậy thì ngày nào cũng dùng bí dược, nhẫn nhịn đau đớn của dược tính, trưởng thành mới mới có được dáng vẻ và dung mạo nam tính.


Trong mắt gã, nàng là con chó Nho Phong Môn nuôi lớn, vì báo ân nuôi dưỡng, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội.
Mười năm trước nàng tự cắt yết hầu đẫm máu, vĩnh viễn đổi giọng.
Hôm nay, nàng cũng sẽ không làm gã thất vọng.
Gã đánh cược Diệp Vong Tích sẽ giúp gã.


Chỉ cần Diệp Vong Tích mở miệng nói “Ta không phải nữ tử”, như vậy dù mọi người không tin, thì có thể làm gì đây?


Hắc y nhân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn bước lên hai bước, đứng trước Diệp Vong Tích, giơ tay chắn đường nàng đi, nói: “Nam Cung Liễu, Diệp cô nương đã vì Nho Phong Môn của ngươi hao hết tâm huyết, hiến tẫn niên hoa, giờ ngươi không thể giảo biện nữa, còn muốn dùng quãng đời còn lại của nàng để tế nữa hay sao?”


Nam Cung Liễu đang muốn mở miệng phản biện, bỗng nhiên, xa trong bóng đêm, một đoá ánh cam đỏ bay vụt lên cao, bỗng nổ tung—- Lại có người tới bắt hươu rồi.


Nhưng mà, đây là Nho Phong Môn, hươu chết về tay ai cũng chẳng quan trọng nữa, cũng không ai quan tâm kẻ nà bắt được con thứ hai, ánh mắt mọi người vẫn dán chặt trên đại điện, nơi đó bàn ghế bị đạp đổ, án kỉ tách đôi, cao thủ hắc y chắn giữa Diệp Vong Tích và Nam Cung Liễu, đêm nay tân lang bị nhốt trong kết giới của phụ thân, mà tân nương quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.


Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, từ chỉ trích tư thông, thành phu thê phản bội, lại đến thân phận nữ nhi, giờ là chưởng môn Nho Phong Môn chết không nhận sai. Náo nhiệt vừa ra, chỉ sợ ba bốn năm sau trong lâu quán vẫn kể say sưa câu chuyện này không ngừng.
Ai còn quan tâm tới con hươu đáng thương thứ ba?


Cho nên ai cũng không nhân ra ánh sáng đỏ sậm, đến tận khi nổ vang mới chợt nhận ra đợt động đất hết đợt này tới đợt khác, chim quạ trong rừng bay loạn, chạy trốn trong đêm, đến tận khi hai mươi bông pháo đưa tin nổ ầm ầm, chiếu sáng màn đêm thành mảnh Tu La đẫm máu.


Mọi người trong điện, mới đột nhiên nhận ra không đúng, ào ào vọt ra vòng bảo hộ xem xét—-
“Sao lại thế này?”
“Sao mọi người lại cùng đốt pháo?”
“Các ngươi nhìn xem! Trên bầu trời! Đó là cái gì?”
“… Thiên liệt!!!”
“Là thiên liệt!”


Chỉ một thoáng trong đại điện trở nên tĩnh mịch, ngay sau đó có tiếng kinh hô cũng tiếng thét chói tai ồn ào: “Thiên liệt quỷ giới! Thượng Tu giới sao lại có thiên liệt quỷ giới!”
“Ở trên khu săn bắt Lâm Uyển!”
“Sư huynh! Sư huynh ta còn ở đó!”
“Tỷ tỷ—-!!”


Đám người như cá trong ao, hoảng hốt đứng đờ một chỗ, kinh hoảng khϊế͙p͙ sợ dồn tới đầu ao, làm dấy lên sóng dũng dược. Giờ bất chấp gièm pha của môn phát nào, chuyện mới giang hồ, Nam Cung Liễu vì cứu vãn lại mặt mũi, khuếch đại âm thanh quát lên: “Chư quân đừng hoảng, chỉ là một vết thiên liệt quỷ giới mà thôi, các vị ở Nho Phong Môn, Nam Cung Liễu tuyệt không để ai có một vết thương!”


Nói xong phất tay triệu bội kiếm của mình tới, đạp lên chuôi kiếm lam quang lộng lẫy, ngự kiếm phần phật trong gió đêm.
“Năm hệ cận vệ Nho Phong Môn, lập tức tới rừng rậm điều tra cùng ta, còn đệ tử và trưởng lão, trấn thủ Thi Ca Điện, bảo vệ khách khứa cẩn thận!”


Gã dứt lời, như vì trốn tránh thẩm vấn của hắc y nhân, cùng năm nhóm cận vệ, vội vã ngự kiếm bay đến giáo trường Khiếu Nguyệt, mà tiệc cưới quá loạn này, thu xếp cũng chẳng thu xếp.
“Đang yên bình, sao bỗng dưng lại như vậy?”


“Đúng vậy, Thượng Tu giới xưa nay chưa từng có thiên liệt quỷ giới, này, này rốt cuộc là sao?”


Trên ban công nạm châu khảm ngọc, lòng người hốt hoảng, các tu sĩ Thượng Tu giới thường sống trong nhung lụa, đối mặt với thiên liệt của quỷ giới, là sợ hãi nhiều hơn trách nhiệm. Muốn họ chém yêu tà bình thường còn được, nhưng thiên liệt không như vậy, nếu chỉ là tầng đầu tiên của Địa Ngục, chỉ có quỷ quái bình thường ra, còn không sao, nhưng nếu giống như trấn Thải Điệp năm năm trước, mở ra là Địa Ngục Vô Gian—-


Bọn họ đều rùng mình, nhớ tới tông sư như Sở Vãn Ninh còn chết trong trận ác đấu kia, không khỏi đều thấy bất an, nhìn nơi đỏ rực chằng chịu, vết nứt xa xa đỏ tươi trên không trung.


Sở Vãn Ninh đứng dậy, nói với Tiết Chính Ung: “Tôn chủ, màu sắc thiên liệt lần này không bình thường, nứt ra, có thể tới mấy tầng địa ngục rồi. Ta không yên tâm về nhóm Tiết Mông, ta đi xem.”


Dứt lời nguyệt bạch hoa phục chấm đất phất lên, lập tức bỏ đi, trong lúc mọi người đang kinh hoảng một mình dùng khinh công nhảy lên mái ngói đen, nhanh chóng đi xa.
“Ngọc Hành—-!” Tiết Chính Ung gọi y lại, Sở Vãn Ninh đã biến mất trong bóng đêm trầm trầm.


Ông thầm mắng một tiếng, cũng định tự mình đi theo, vai đã bị người ta giữ lại. Vừa quay đầu, đối diện với lớp mặt nạ đồng nhe răng trợn mắt, hắc y nhân kia vỗ vỗ lên lưng ông, hạ giọng nói: “Bá phụ, người cứ ở đây bảo vệ bá mẫu đi, sư tôn có con theo rồi, người yên tâm.”


Tiết Chính Ung kinh hãi: “Nhiên—-“
Hắc y nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng dán lên bên môi, lắc đầu.


“…” Tiết Chính Ung sao cũng không ngờ tới hắc y nhân này lại là Mặc Nhiên, mà Mặc Nhiên không để ông nói thêm một câu, đã chống tay nhảy đi, như chim ưng thả người vào bóng đêm, áo choàng hắn bay phần phật, như mực, một lát sau đã biến mất cùng Sở Vãn Ninh sau mái vòm.
“Sư tôn!”


Mặc Nhiên dùng khinh công chạy dọc mái hiên một đoạn, sợ chậm, triệu tới một thanh bội kiếm đã định khế ước với mình, ngự kiếm đuổi theo Sở Vãn Ninh rất nhanh.


Hắn nhấc tay lên, xốc mặt nạ giả lên, mặt nạ đồng dữ tợn nhe răng trợn mắt bị hắn đẩy sang bên cạnh, lộ ra gương mặt anh tuấn tuyệt luân: “Đợi ta đã.”
Sở Vãn Ninh lập tức mở to mắt: “Sao lại là ngươi?”


“Lên đi, ta đưa sư tôn ngự kiếm tới, trên đường sẽ giải thích tỉ mỉ cho sư tôn.”


Sở Vãn Ninh nắm lấy bàn tay hắn duỗi tới, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng hạ xuống thân kiếm, sau đó muốn buông Mặc Nhiên ra, nhưng bàn tay lớn thô ráp lại giữ càng chặt, Mặc Nhiên đứng sau lưng y, vừa nói, hơi thở nóng rực thuộc về nam nhân trẻ tuổi phảng phất bên tai y, gió đêm lãnh như băng thổi qua, có vẻ càng nóng bỏng.


Mặc Nhiên nói: “Thanh kiếm này quá cường hãn, bay rất nhanh, sư tôn giữ chặt.”
Hai người ngự kiếm thuận gió, Sở Vãn Ninh hỏi: “Lúc nãy trong đại điện, đều là ngươi tính kỹ rồi?”


“Vâng. Mấy năm nay ta hành tẩu giang hồ, nghe chuyện về Tống Thu Đồng không ít.” Mặc Nhiên nói, “Ả tuy không có gan giết người hay tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng vẫn là hạng người nên ném xuống giếng bỏ đá, nếu ả thật sự gả cho Nam Cung Tứ, về sau thành thiếu chủ phu nhân của Nho Phong Môn, chỉ sợ phái này so với bây giờ còn ác liệt hơn nhiều.”


Sở Vãn Ninh lại nói: “Nho Phong Môn sẽ chẳng thể tệ hơn bây giờ.”
Y nói xong những lời nãy, nhíu mày lại, nhìn Mặc Nhiên mặc áo choàng đen, trong lòng sinh một tia nghi ngờ: “… Lại nói, sao ngươi lại biết Diệp Vong Tích là một cô nương?”