Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 160: Sư tôn, người còn nhớ rõ đổi âm thuật ở khách điếm năm đó không?

Edit: Shizu
Beta: Thiên Di
Khách khứa chung quanh nghe xong, không ít người đều đã lộ ra sắc mặt khinh thường, ánh mắt dừng ở trên ba người Diệp Vong Tích, Nam Cung Tứ cùng Tống Thu Đồng.
Có người nhẹ giọng nói:” Thật là bại hoại…”
“Vậy mà Nam Cung công tử còn không tức giận?”


“Hoá ra là Tống cô nương là bị buộc bất đắc dĩ, mới….. Ầy, chuyện này cũng không trách nàng được….. Nàng là một nữ nhân, ở trước mặt hai vị công tử nổi bật, có thể làm sao đây?”


Hắc y nhân học vong tình, bất ngờ bị Thiên Vấn đánh đến, may mà hắn tránh kịp, không bị thương nặng, cũng không có bị cuốn lấy, nhưng áo choàng vẫn bị rách, máu bắn ra, hắn kêu lên một tiếng, lại không dám chậm trễ, nhanh chóng trốn khỏi dây liễu của Sở Vãn Ninh, nhưng miệng vẫn không buông tha Diệp Vong Tích.


“Diệp công tử, việc ngày hôm trước, Tống cô nương không dám thừa nhận, sợ là làm ảnh hưởng đến hòa khí của ngươi cùng Nam Cung công tử. Nhưng ông trời có mắt, gương sáng treo cao, không lẽ ngươi không hổ thẹn chút nào, không nghĩ đến việc ở trước mặt mọi người cúi đầu tạ tội sao?”


Diệp Vong Tích rất tức giận, lại cũng cảm thấy buồn cười mà nói:” Diệp mỗ có tội gì?”


“Ngươi không có tội, chẳng lẽ là Tống cô nương có tội? Nàng tuy là chưa từng phản kháng, nhưng ta cảm thấy nàng là bị ngươi cưỡng bức, chẳng lẽ ngươi muốn nói là nàng chủ động quyến rũ ngươi sao? Mà không phải là ngươi cưỡng bách nàng?”


Lúc này, Nam Cung Tứ vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên quay người lại, cúi đầu nhìn hai mắt Tống Thu Đồng, đưa tay muốn đỡ nàng dậy.


Tống Thu Đồng lại cho rằng hắn duỗi tay, là muốn xác nhận thủ cung sa trên cổ tay nàng. Sáng hôm nay nàng tỉnh dậy, phát hiện không thấy thủ cung sa trên cổ tay, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng loại chuyện này càng bôi càng đen, nhất thời giải thích cũng không được rõ ràng, nàng nghĩ phải nhanh cùng Nam Cung Tứ động phòng hoa chúc, đến lúc đó chu sa của mình cũng sẽ biến mất, cho nên không bằng hai ngày nay không nói cái gì, tránh bị người khác hiểu lầm.


Vậy mà lại có người hắt nước bẩn nàng….


Nghĩ đến mình cũng là do Diệp Vong Tích cứu, cũng đã từng làm tùy hầu của Diệp Vong Tích, lại nghĩ đến chu sa của mình không còn, nốt ruồi đỏ trên đùi bị người chỉ ra rõ ràng, hết đường chối cãi, trong lúc nhất thời đầu óc rối loạn, không biết nên làm thế nào mới phải.


Ở trong tình cảnh hỗn loạn, nàng nâng đôi mắt ướt át lên nhìn mọi người, chỉ thấy những người đó xem thường lại thương hại mà nhìn nàng, nói nhỏ nói thầm, nghị luận sôi nổi, lại nhìn đến Diệp Vong Tích đứng một mình, khuôn măt trầm lại, bị nghìn người chỉ trỏ, khách khứa phỉ nhổ.


Hắc y nhân kia còn đang bị dây liễu của Sở tông sư truy đuổi chạy loạn, vẫn tiếp tục nói:”Diệp Vong Tích! Ngươi ta oán hận chất chứa đã lâu, hôm nay ta liền muốn vạch trần ngươi, ngươi chính là một tên ngụy quân tử! Ngươi tư thông với thiếu chủ phu nhân, cưỡng bách thiếu nữ trong sạch, vô cùng ác độc!”


Tống Thu Đồng vô cùng sửng sốt, tựa như hiểu được bây giờ nên làm thế nào, rửa sạch tội danh đã là không có khả năng, nghe ngữ khí của hắc y nhân kia, người nọ giống như là cùng Diệp Vong Tích thù oán sâu đậm, trăm phương nghìn kế mà muốn hủy diệt cao khiết thanh danh, quân tử như gió của Diệp Vong Tích.


Tội danh tư thông nàng không thể nào gánh nổi, nhưng nếu như theo lời nói của hắc y nhân, nói chính mình bị Diệp Vong Tích cưỡng bức, thì ít nhất…..
Nàng giống như là cuồng loạn mà hét lên một tiếng:”Là hắn hại ta!”


Nam Cung Tứ đột nhiên cứng tay lại rồi, đứng tại chỗ, giật mình kinh ngạc mà nhìn nàng, giống như là không tin vị hôn thê của mình bị trợ tá đắc lực của phụ thân làm bẩn, sợ ngây người.


Tống Thu Đồng che mặt lại mà khóc, nghẹn ngào nói:”Là Diệp công tử khinh nhục ta, hắn…..Hắn cưỡng bách ta….. Ta trước nay đều không đồng ý với hắn….”


Nam Cung Tứ trừng mắt nhìn nàng, ánh nến chợt sáng chợt tắt, ánh mắt hắn chợt sáng chợt tối, một lúc lâu sau, hắn buông bàn tay muốn đỡ Tống Thu Đồng xuống, tiếng nói nghẹn lại, tinh hỏa văng khắp nơi:”Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”


Thấy hắn tức giận, Tống Thu Đồng càng lo sợ, khóc lóc nói:”Công tử, xin lỗi… Ta sợ công tử sẽ bỏ rơi ta, cho nên…Vẫn luôn….vẫn luôn không dám nói… Ta càng sợ, sau khi nói ra, sẽ làm Diệp công tử cùng công tử trở mặt, hắn lại được chưởng môn trọng dụng, nếu như hai người nổi lên hiềm khích, Nho Phong Môn làm sao có thể yên ổn?” Nàng nói, cúi người xuống, vuốt tay áo, vai lưng mảnh khảnh không kiềm chế được run bần bật, nhìn đi nhìn lại đều rất đáng thương.


“Thu Đồng thật sự không biết nên làm sao bây giờ…. Càng không dám mời chưởng môn làm chủ, sợ chịu khuất nhục, chỉ có thể tự mình che dấu…. Công tử, Thu Đồng hổ thẹn với người… nhưng…. Nhưng….. đối với người hoàn toàn là thật lòng…”


Sắc mặt Nam Cung Tứ lại tái nhợt, lui về phía sau, lắc lắc đầu, lặp lại trong miệng:” Ngươi… Ngươi có biết mình đang nói gì không?”


Tống Thu Đồng một đầu tóc đen che phủ vai ngọc, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên áo nàng, càng làm cho cả người nàng điềm đạm đáng yêu, nàng khóc thảm nói:” Là Thu Đồng không tốt, không muốn lừa gạt công tử, nhưng ta lẻ loi hiu quạnh…. ta…..”


Nam Cung Tứ đột nhiên hét to, đánh gãy lời nói của nàng:”Ngươi có biết ngươi đang nói gì không!!”


“Ta…” Tống Thu Đồng bị hắn dọa đến cả người run lên kịch liệt, ngẩng đầu lên, tóc mây thấm ướt hoa nhan, khuôn mặt kiều mỹ toàn là nước mắt, môi không khống chế được run rẩy:”Ta….”


“Ngươi thế mà lại làm ra chuyện như thế này? Ngươi, vậy mà dám…. Ngươi vậy mà có thể làm ra chuyện như thế này!”


Mọi người nghe Nam Cung Tứ nói như vậy, không khỏi cau mày trao đổi ánh mắt với nhau, nhịn không được nhẹ giọng nói:” Đã sớm nghe nói Nho Phong Môn lấy nam tử vi môn, nữ tử ti tiện, nhưng không nghĩ là tới mức này, Nam Cung Tứ thế nhưng trách tội không phải là Diệp Vong Tích, mà là Tống cô nương vô cớ chịu nhục, thật sự là vô cùng lạnh lùng.”


“Đúng vậy, hắn thật không phân biệt tốt xấu.”
Sở Vãn Ninh đã sớm buông Thiên Vấn xuống lúc chính Tống Thu Đồng thừa nhận, lúc này thấy Nam Cung Tứ phản ứng như thế, y có chút mờ mịt.


Ở trong trí nhớ y, Nam Cung Tứ tuy ngẫu nhiên kiêu căng tùy hứng, nhưng là người phẩm hạnh đoan chính, tuyệt đối không phải người không rõ lý lẽ như vậy, việc này nếu như là thật, nói như thế nào cũng nên truy cứu Diệp Vong Tích, chứ không phải là Tống Thu Đồng.


Nhưng trước mắt xem ra, cơn giận của Nam Cung Tứ, thế nhưng toàn bộ đặt trên người Tống Thu Đồng…. Tại sao lại như vậy?


Trong các khách nhân, chỉ có một mình Mai Hàm Tuyết, bình tĩnh ngồi trong bữa tiệc, một bên uống rượu, một bên xem náo nhiệt. Nếu như Tiết Mông có ở chỗ này, liền sẽ phát hiện Mai Hàm Tuyết cùng với người mình vừa thấy, có bộ dáng hoàn toàn khác nhau, lúc này hắn cùng hạt giống phong lưu ở chốn đào nguyên kia có tư thái giống nhau, khóe mắt hàm chứa xuân, giơ tay nhấc chân đều thực lỗi lạc.


Tống Thu Đồng vẫn còn vừa khóc lóc vừa kể lể, đem tất cả gièm pha đều đẩy đến trên người Diệp Vong Tích, có lẽ Diệp Vong Tích là bị nàng vạch trần và chỉ ra cũng sợ hãi rồi, một câu cũng không nói nên lời, chỉ mở to hai mắt, nhìn nữ tử chính mình đem tới từ Hiên Viên Các.


“Là Thu Đồng mềm yếu, không có dũng khí ở trước Diệp công tử khinh bạc, tự sát chứng minh bản thân trong sạch. Thu Đồng một thân lục bình, nhận được hết thảy, toàn là công tử ban tặng, hiện giờ…. hiện giờ tự biết sai lầm… ta… đương nhiên nghe công tử xử lý….”


Nam Cung Tứ nghe nàng than khóc xong, bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
Ngọn đèn dầu ấm áp kia, hiện giờ chiếu lên mặt hắn, lại hiện lên bóng ma đen tối cuồn cuộn, lông mi hắn run rẩy, giống như là cực lực kiềm chế cái gì.


Song chưởng thành quyền, tẫn không huyết nhục, hầu kết hắn chen chúc quay cuồng, giống như trong lòng hãi lãng kinh đào. Hắn nhẫn nại, xương gò má góc cạnh lạnh lẽo, gân mạch thái dương bạo đột, cốt cách run rẩy, trong lòng như là có lửa.


Hắn nhẫn nại, cuối cùng là nhịn không được, tức giận mắng một tiếng, đột nhiên đem án kỉ trước mặt Tống Thu Đồng chém thành hai đoạn! Ly bàn hỗn độn!


“Tống Thu Đồng, ngươi có biết hay không…. Cuộc đời ta, hận nhất, hận nhất, hận không thể chịu đựng được là nói dối!” Nói xong bỗng dưng quát:”Diệp Vong Tích!”
“……Thiếu chủ.”
“Diệp Vong Tích ngươi lại đây cho ta!”
“……”


Đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ đậm thấm ướt:”Lại đây!”


Diệp Vong Tích đi qua, mọi người xem diễn cảm thấy ngay sau đó kiếm Nam Cung Tứ chỉ sợ là muốn thẳng tắp đâm qua ngực Diệp Vong Tích, trực tiếp mổ bụng cầm thú, cầm trái tim ném trên mặt đất, bọn họ ngưng thần nín thở, đều khẩn trương mà nhìn hết thảy sự việc trước mắt.


Nam Cung Tứ thở hổn hển, nhìn chằm chằm Diệp Vong Tích trong chốc lát, nghẹn ngào nói:”Ngươi….giải đổi âm thuật đi.”
“Đổi âm thuật?” Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau:”Chuyện này liên quan gì tới đổi âm thuật?”


“Đúng vậy, thật sự quá kì quái, tên Diệp Vong Tích này phải dùng đổi âm thuật làm cái gì? Thanh âm nguyên bản của hắn chẳng lẽ quá đáng sợ, dọa đến người khác? Hay là thanh âm nguyên bản của hắn có chỗ nhận không ra người?”


Diệp Vong Tích lại rũ mắt nói:” Thiếu chủ, không giải được.”
Nam Cung Tứ sửng sốt, nhìn chằm chằm hắn:”Ngươi nói cái gì?”


“Diệp mỗ từ lúc mười ba tuổi, suốt ngày dùng đổi âm thuật thêm thân, dùng thanh âm này, đã được mười năm rồi, đổi âm thuật đã thâm nhập linh hạch.” Diệp Vong Tích dừng một chút, bình tĩnh nói:”Rốt cuộc không khôi phục được tiếng nói nguyên bản.”


“……” Nam Cung Tứ lui về sau một bước, hoảng hốt, một lúc sau mới ngầng đầu nhìn nam nhân biểu tình u tối trên tòa thượng kia, lẩm bẩm nói:”Phụ thân?”


Nam Cung Liễu rốt cuộc lên tiếng: “Tứ nhi, việc này thật đáng tiếc, nhưng…… Chuyện đổi âm, thật là Diệp Vong Tích tự nguyện mà làm, hiện giờ tới tình trạng này, cũng là bất ngờ. Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà….”


Nam Cung Liễu đi xuống đài cao, đứng ở sau trùng trùng điệp điệp hộ vệ, khoanh tay mà đứng nói: “Vi phụ biết ngươi và Diệp Vong Tích là trúc mã chi nghị, đối hắn mấy năm nay tận trung cương vị, càng là lòng mang cảm kích. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hắn…… Tư thông Tống Thu Đồng, tổn hại nhân luân, khinh thường phạm chủ, chính là tử tội.”


Như thế nào cũng không nghĩ tới Nam Cung Liễu thế nhưng lại nói như vậy, Nam Cung Tứ ngạc nhiên nói: “Phụ thân!!”


Nam Cung Liễu phất phất tay, một đạo lam quang hiện lên, Nam Cung Tứ lập tức bị một đạo kết giới bao phủ trói buộc, hắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phẫn nộ mà ở bên trong gào thét đấm vào, nhưng kết giới kia là Nho Phong Môn tương truyền qua nhiều thế hệ “Khuyên nhủ kết giới”, bởi vì Nho Phong Môn đã từng phát sinh chuyện giết cha đoạt vị, cho nên chưởng môn chi tử ở khi còn nhỏ liền cùng phụ thân ký kết huyết khế, kết giới này, là phụ thân chuyên môn dùng để giam giữ nhi tử, nhưng liên tục non nửa canh giờ, cho dù Nam Cung Tứ vũ lực cao cường, cũng không thể nào thoát được.


Hắn ở trong kết giới kêu gào, càng là bị phong ấn tất cả, căn bản không thể truyền ra bên ngoài….


Chuyện tới hiện giờ, thừa nhận Diệp Vong Tích cùng Tống Thu Đồng tư thông, tổng lại tính ra Nho Phong Môn có thật nhiều bí mật. Nam Cung Liễu đi đến trước mặt hắc y nhân, chắp tay hành lễ, nói: “Kẻ hèn tuy không biết tiên sinh cùng Diệp Vong Tích có ân oán gì, nhưng ít nhiều tiên sinh hôm nay chỉ điểm, bằng không kẻ hèn, thật sự là gia môn bất hạnh.”


Hắc y nhân nhàn nhạt nói: “Nam Cung chưởng môn khách khí rồi.”
“Người đâu, lập tức bắt Diệp Vong Tích lại! Áp đến——-“
“Chờ đã.”
Hắc y nhân bỗng nhiên ngăn cản, làm Nam Cung Liễu lòng sinh bất an, nhưng trên mặt vẫn là bát phong bất động mà cười: “Tiên sinh còn có gì chỉ giáo?”


“Ta nghĩ, công tử bất quá chỉ là nói hai câu chuyện đổi âm thuật mà thôi, chưởng môn Tiên Quân, vì sao phải vội vã đem Diệp công tử giam giữ bỏ tù vậy?”
“Khụ, đây là chuyện riêng của Nho Phong Môn ta, không tiện ở đây nói cẩn thận…”


Hắc y nhân cười nói: “Chưởng môn Tiên Quân vì thể diện Nho Phong Môn, thật đúng là rất rõ ràng, cái gì nên bỏ liền bỏ. Đáng thương cho Diệp cô nương vì môn phái ngươi vào sinh ra tử hơn mười năm, hiện giờ ngươi thế nhưng vì bảo toàn tôn nghiêm nhà mình, khiến nàng vô tội bị liên luỵ.”


Lời vừa nói ra, những người khác chưa kịp phản ứng lại, nhưng sắc mặt Nam Cung Liễu lại đột nhiên thay đổi.
Bên dưới, Mai Hàm Tuyết cười cười, lại rót một bầu rượu, uống một ngụm, lại buông.


Nam Cung Liễu sắc mặt ở dưới ánh nến có vẻ có chút vàng như nến, sau một lúc lâu, hắn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Cái gì Diệp cô nương…… Tiên sinh ngươi……”
Hắc y nhân ánh mắt quýnh nhiên, thanh âm rõ ràng vang dội bên trong đại điện, gằn từng chữ một, câu chữ kinh tâm.


“Diệp Vong Tích, căn bản không phải nam tử.”