Quyển 2: Mỹ nhân cười khuynh quốc khuynh thành
Đôi mày thanh tú của Tần Hương Y nhíu lại, oán hận trừng mắt Bắc Đường Húc Phong một cái, đem mặt chuyển qua một bên, tránh đi tay hắn, đầu ngón tay của hắn ôn nhu quái dị khiến nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Sao thế? Hoàng hậu vẫn không muốn?” Môi đỏ mọng khêu gợi của Bắc Đường Húc Phong khêu mỉm cười nói, đầu mãnh liệt cúi xuống, toàn bộ gương mặt cơ hồ sẽ dán lên mặt Tần Hương Y.
“Hoàng thượng, không nên miễn cưỡng.” Cả người Tần Hương Y bị Bắc Đường húc Phong kìm quá chặt chẽ, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lúc này nàng có thể hiểu được, hắn lại muốn trêu đùa nàng. Vì tôn nghiêm, quyết không để cho hắn thực hiện được, nàng thực thản nhiên cự tuyệt. Kỳ thật lý do tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nàng - công chúa Băng Tuyết quốc gả cho hắn Bắc Đường Húc Phong không phải làm hoàng hậu, mà là phục quốc báo thù.
Là người bị hại, nàng không hề quật cường, vẫn nhẫn nhịn như cũ nuốt xuống gọi hắn hoàng thượng. Kỳ quái là, vừa rồi khi gọi tên hắn, hắn cư nhiên một tia tức giận cũng không có.
“Hoàng hậu cảm thấy ủy khuất? Trẫm hình như nghe nói người trong lòng hoàng hậu hiện tại nằm ở trong Thái y viện, bị thương không nhẹ?” Mặt Bắc Đường Húc Phong mỉm cười nói, cười nhưng không cười nói xong, nhưng thật sâu trong đáy mắt nổi lên một chút ý lạnh nhàn nhạt
“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, Nguyên Tinh chỉ là sư huynh của thần thiếp.” Tần Hương Y giật mình nói, nàng chỉ muốn bảo vệ Nguyên Tinh, không muốn hắn lại bị bất cứ thương tổn gì.
“Vậy sao?” Bắc Đường húc Phong cười gật đầu một cái, chóp mũi tới gần môi Tần Hương Y vuốt phẳng nửa khắc, bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng hiện lên một tia thích ý, nói: “Hoàng hậu vừa rồi hình như gọi tên trẫm. Kêu thật sự êm tai, nhưng cho tới nay vẫn không có phi tử nào kêu tên trẫm. Không bằng trẫm cho hoàng hậu ngoại lệ, về sau thời điểm không có người ngoài, hoàng hậu có thể kêu trẫm Húc Phong hoặc là kêu Phong, như thế nào?”
“Tùy.” Tần Hương Y không chút nào kiên nhẫn bỏ lại một câu, bây giờ hắn làm tất cả là muốn chinh phục nàng, nàng sẽ không động tâm, ý chí kiên định thì tốt rồi.
“Tốt lắm, trẫm gọi nàng là Hương Y.” Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa đỡ thân thể Tần Hương Y, bàn tay to chậm rãi buông ra, bỗng nhiên trượt lên búi tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác kia tựa như gió xuân thổi qua, tim Tần Hương Y mãnh liệt run lên một cái.
“Hương Y, có nhớ Trảm Long và Nhược Băng không?” Thanh âm ôn nhu vang lên, giống nhau âm điệu tuyệt vời.
Tần Hương Y vui vẻ trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bắc Đường Húc Phong, “Hoàng thượng ——” nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong tròng mắt linh động của nữ tử lóe chờ mong.
“Hương Y, kêu trẫm là Phong, được không?” Tay Bắc Đường Húc Phong trượt xuống cằm dưới của Tần Hương Y, ôn nhu nâng lên, khiến ánh mắt nàng nhìn thẳng hắn, đôi mắt sâu kia lại có một cỗ tình ý dạt dào, nhìn không ra nửa điểm giả dối.
Tần Hương Y cảm thấy cả người một trận cực nóng, ánh mắt của hắn cư nhiên cho nàng loại cảm giác này, kỳ quái! Ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng hồng, chậm rãi kêu một tiếng, “Phong ——” như chim sơn ca xuất cốc, kỳ thật thanh âm của nàng thực êm tai, trong suốt cực kỳ.
“Tốt. Ngày mai Trẫm sẽ mang Trảm Long và Nhược Băng tới gặp nàng.” Bắc Đường Húc Phong đáp ứng rất rõ ràng, tiếp theo ngước mắt nhìn ánh trăng trong sáng ngoài cửa sổ, ngừng một lát, thu hồi tầm mắt, nói: “Hương Y, đã muộn rồi. Ngươi sớm đi nghỉ ngơi, trẫm về cung trước.” Dứt lời, hắn thương tiếc ngắm cánh tay bị thương của nàng một cái, “Ngày mai Trẫm bảo Thái y ghé xem vết thương của ngươi, chăm sóc mình thật tốt đấy.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoay người, ống tay áo vung lên, đi thong thả hướng cửa cung, một cỗ vàng sáng bay xa. Mắt Tần Hương Y tiễn hắn thật xa, thật xa, trong lòng rất rối loạn, gần đây Bắc Đường Húc Phong có vẻ cực kỳ không tầm thường, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Sự ôn nhu của hắn thiếu chút nữa khiến nàng trầm mê.
“Tần Hương Y, không được suy nghĩ lung tung. Không được.” Nàng dùng sức lắc đầu, nhắm mắt lại.
Phượng Du cung khôi phục im lặng, còn lại chỉ có một mảnh sáng tỏ, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào sàn gỗ trong cung, tựa hồ thêm vài phần nhu tình.
===
Một ngày mới đã đến.
Phượng Du cung thiếu Lương Mỹ tồn tại, dường như không có gì khác biệt. Bên cạnh có Lệ Hưu làm bạn, Tần Hương Y cũng không cô đơn. Vừa sáng tinh mơ, trang điểm xong, dùng đồ ăn sáng, đi vào chính điện, thói quen ngồi ở chiếc ghế lê, đưa mắt nhìn ra xa.
Bắc Đường Húc Phong nói qua hôm nay sẽ mang Trảm Long và Nhược Băng tới, làm mẫu thân, Tần Hương Y tất nhiên là vui mừng đến cực điểm. Một canh giờ lại một canh giờ đi qua, bên ngoài cửa cung vẫn trống rỗng, không thấy bất kỳ kẻ nào đến.
Tần Hương Y có hơi thất vọng rồi, hắn có thể chỉ nói liền dứt lời hay không, có vẻ cúi đầu, sự vui mừng lúc trước biến mất hết.
“Tiểu thư, đừng có vội. Có thể hoàng thượng có chuyện làm trễ nãi.” Lệ Hưu kịp thời chen vào một câu.
“Không sao.” Tần hương ấy nhìn Lệ Hưu mím môi cười, ánh mắt vẫn như cũ hướng đến cửa cung.
Đúng lúc này, hai cái bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện, bọn họ nhảy nhót hoan hô như trước, vui mừng chạy vội vào. "Mẫu thân, mẫu thân.”
Thanh âm ngọt ngào kia quá quen thuộc, Tần Hương Y phút chốc đứng dậy, hốc mắt đỏ một chút, nàng nắm váy dài, bước nhanh đến.
Hai đứa nhỏ đáng yêu chậm rãi đi đến, vui vẻ nhào vào trong lòng Tần Hương Y.
“Long nhi, Băng nhi, khiến mẫu thân nhớ chết được.” Tần Hương Yđem Trảm Long cùng Nhược Băng một phen ôm vào trong lòng, một hàng nước mắt trong suốt nhanh chóng chảy xuống.
“Long nhi, Băng nhi cũng nhớ mẫu thân.” Đứa trẻ đáng yêu từ trong lòng Tần Hương Y giãy đi ra, mỗi người ở trên mặt của nàng mà hôn, không hẹn mà cùng nói.
Tần Hương Y rưng rưng cười, tỉ mỉ nhìn khắp một vòng hai đứa nhỏ đáng yêu, bọn chúng một thân hoa phục, trên mặt tươi cười, khí sắc hồng nhuận, xem ra thời gian bọn chúng sống ở An Bình cung so với ở Tiên Tử cốc còn tốt hơn. Trong lòng của nàng ít nhiều mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không có người thương tổn bọn chúng.
“Mẫu thân, người gầy đi rồi.” Nhược Băng dùng tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Tần Hương Y, dáng vẻ thương xót.
“Tỷ tỷ gọi sai rồi. Chúng ta phải gọi là mẫu hậu.” Đột nhiên Trảm Long kéo cánh tay Nhược Băng một cái, ra vẻ người lớn sửa lại lời nói của cô bé.
“Mẫu hậu? Là ai dạy các con?” Tần Hương Y cả kinh trong lòng, mặt mày trầm xuống.
“Là phụ hoàng.” Trảm Long nghiêm túc nói.
“Phụ hoàng?” Tần Hương Y giật mình không nhỏ, “Long nhi, không thể nói bậy. Đây chính là tử tội.” Nàng lấy tay bưng kín miệng Trảm Long, mày gắt gao nhíu lại.
Hài tử ngây thơ, sao biết hậu cung này hắc ám đến thế nào? Bắc Đường Húc Phong căn bản không có khả năng làm như vậy, đích thị là người nào khác trong cung dạy, nếu đến tai hắn, chỉ sợ là tánh mạng khó bảo toàn.
“Hoàng hậu không cần khẩn trương.” Đúng lúc này, cửa vang lên một thanh âm thuần hậu, một đóa vàng sáng quen thuộc bay tới.
Tần Hương Y ngước mắt nhìn về nơi xa, nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, nói: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”
Ai ngờ, Trảm Long cùng Nhược Băng nhìn đến Bắc Đường Húc Phong cư nhiên không có chút nào e ngại, cười vui chạy về phía hắn, trong miệng hô lên chữ khiến cho người ta không thể tin được, “Phụ hoàng!”
Thanh âm trong veo quanh quẩn trong cung điện, Tần Hương Y, tầm mắt thẳng tắp định ở trên người Bắc Đường Húc Phong, kế tiếp, hắn sẽ phản ứng như thế nào?