Mười hai giờ anh ra khỏi cửa, 11 giờ anh đi tắm rửa, hô cô dậy, kết quả sau khi rửa mặt chải tóc xong, thay quần áo, từ trong phòng tắm đi ra, Kiều An Hảo vẫn đang ngủ.
Lục Cẩn Niên đi đến bên giường, xách cô ra khỏi chăn.
Kiều An Hảo mơ màng mở mắt, lời nói ra có một chút vô lực: “Để làm gì.”
“Anh có việc cần ra ngoài, đồ ăn của em anh để trong hộp giữ nhiệt, cơm trưa em còn chưa ăn, nhớ rõ một lúc nữa phải ăn đấy.”
Mí mắt của cô giống như đang đánh nhau, nhìn anh gật đầu một cái.
Dáng vẻ kia khiến anh có chút không đành lòng mắng cô, chỉ sờ sờ đầu cô, đặt cô về trên giường, hôn một cái, rồi chỉnh lại quần áo rời đi.
-
Lục Cẩn Niên đi được năm phút, chuông cửa lại vang lên.
Kiều An Hảo liên tục bị quấy rầy giấc ngủ, có chút căm tức xốc chăn lên, đi mở cửa, phát hiện là người đưa trang phục đến, cô ký tên, sau đó tùy tiện vứt nó lên sofa, vừa ngáp vừa định lên lầu, chuông cửa lại vang lên.
Kiều An Hảo phát điên xoay người, vẫn là đưa đồ, cô vừa ngáp, vừa ký tên, sau đó ném vào trên sofa, đi lên lầu, giẫm lên được mấy bậc cầu thang, đột nhiên nghĩ không biết trong đó là cái gì, sau đó dừng lại, lập tức xoay người, vọt tới sofa, ôm cái hộp, đi lên lầu, tìm kéo, mở ra, thì ra là mấy đồ hôm qua cô đặt ở tiệm thuốc.
Kiều An Hảo lôi hết toàn bộ ra, sau đó ngồi chồm hổm trên bồn cầu, nhìn chằm chằm chúng, nhìn không rời mắt.
Qua tầm năm phút, cái thứ nhất có hai vạch.
Còn chưa quá ba giây, cái thứ hai cũng hai vạch.
Cùng lúc đó, cái thứ ba thứ tư đều hai vạch.
Ngay sau đó, thứ năm thứ sáu thứ bảy cũng có kết quả, đều là hai vạch.
Kiều An Hảo không thể tin được, cầm những que thử thai này so sánh, sau đó trong đầu chậm rãi lóe lên ý nghĩ: mang thai rồi...
Đúng là cô mang thai rồi, cả bảy cái đều là hai vạch.
Kiều An Hảo thật kích động lập tức đứng lên khỏi bồn cầu, sau đó trố mắt một cái, vội vàng nhắc nhở mình lao ra khỏi phòng tắm gọi điện tho Lục Cẩn Niên.
Có thể anh đang bận nên không nghe điện thoại của cô.
Kiều An Hảo có chút tiếc nuối cúp điện thoại, thế nhưng tâm tình vui sướng không vì tiếc nuối này mà giảm đi.
Thế nhưng, rất nhanh nụ cười của cô liền cứng lại.
Tối qua lúc cô đang múa, có đau bụng.
Điều đó là sao? Có thể là bảo bảo có chuyện gì không?
Có thể là vì đứa đầu tiên cô sinh non, tâm lý của Kiều An Hảo liền trở nên bất an.
Không được, cô muốn đến bệnh viện kiểm tra xem, nhỡ đâu có chuyện gì, còn có thể phát hiện sớm một chút, để còn nghĩ cách.