Ngụy Tổng không lên tiếng, im lặng chờ Lục Cẩn Niên trả lời.
"Tôi muốn báo đáp, là một món đồ, Ngụy tổng tuyệt đối có nó."
Ngụy Tổng nghe đến đó, dường như nghĩ tới điều gì: "Lục tổng, ngài muốn phải.."
Lục Cẩn Niên không đợi Ngụy Tổng nói hết câu, liền gật đầu: "Không sai, tôi muốn Vĩnh Hằng chi tâm."
"Vĩnh Hằng chi tâm" là một trong 10 viên kim cương nổi tiếng trên thế giới, ba mươi năm trước, ông nội của Ngụy Tổng ở nước Anh ra giá một tỷ nhân dân tệ, sở hữu viên kim cương này, sau đó đặt trong cửa hàng của tập đoàn Ngụy thị, cũng không bán ra.
Những năm gần đây, không phải là không có người đến tìm Ngụy Tổng mở miệng nói muốn mua viên kim cương “Vĩnh hằng chi tâm’ nhưng mà lại chưa từng có người như Lục Cẩn Niên mở miệng với giá trên trời.
Ngụy Tổng nghĩ tới đây, cười: "Xem ra, Lục tổng muốn Vĩnh Hằng chi tâm là tình thế bắt buộc?"
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lạnh nhạt như cũ lại xuất hiện vẻ chắc chắn: "Đúng, tình thế bắt buộc."
Dù điều kiện của đối phương có quá đáng thế nào, viên kim cương này tên là "Vĩnh hằng chi tâm”, ông cũng không thể!
"Lục tổng, anh cũng biết, viên kim cương “Vĩnh Hằng chi tâm’ này, Ngụy thị chúng tôi không bán."
"Nếu như ông cảm thấy điều kiện của tôi còn chưa đủ, như vậy tôi sẽ cho ông một thứ." Lục Cẩn Niên vừa nói, liền lấy văn kiện trong túi xách rút ra một phần hợp đồng, đẩy tới trước mặt Ngụy Tổng.
Ngụy Tổng vén lên, phát hiện toàn bộ đều là trống không, duy chỉ có cuối cùng, có chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Cẩn Niên.
Đáy mắt Ngụy Tổng thoáng hiện một tia giật mình: "Lục tổng, cho tôi văn kiện trống không? Cũng chính là tùy tôi ra điều kiện?"
Lục Cẩn Niên gật đầu, không do dự chút chần chừ chút nào: "Ngụy Tổng, tôi biết ông rất hứng thú với văn kiện này, trực tiếp ký tên đi, về phần điều kiện, ông trở về từ từ suy nghĩ, từ từ điền, cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp làm được. "
Ngụy Tổng lần nữa sửng sốt, ông biết Lục Cẩn Niên nhất quyết phải có Vĩnh Hằng chi tâm, lại không nghĩ rằng vì vậy mà cái gì cũng dám bỏ ra.
Ngụy Tổng im lặng chốc lát, mở miệng: "Lục tổng, ngài có thể nói cho tôi biết, tại sao ngài muốn có Vĩnh Hằng chi tâm không?"
Ngược lại Lục Cẩn Niên chưa từng giấu diếm, mở miệng giọng nói rất nhạt, rồi lại thể hiện tình cảm sâu nặng nồng đậm khó giấu: "Bởi vì bà xã tôi thích."
Đúng vậy, Kiều An Hảo thích.
Anh biết Kiều An Hảo thích "Vĩnh hằng chi tâm", là chuyện từ hồi trung học đệ nhị.
Khi đó, trường học tổ chức liên hoan tết Nguyên Đán, Kiều An Hảo, Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc bày ra một tiết mục, nhưng bởi vì còn thiếu hụt một người biểu diễn, vì vậy liền tìm anh.
Anh chưa bao giờ đi tham gia hoạt động này, nhưng bởi vì có thể cùng cô cùng nhau tập luyện, sau khi tan học có thể cùng cô tập kịch, anh liền đồng ý.
Tiết mục đó là Kiều An Hảo một tay viết kịch bản, tên là "Vĩnh hằng chi tâm" .
Trong kịch bản, anh và cô là người cộng tác, đêm đó sau khi bọn họ tập xong, thì trời mưa to, cũng không mang dù, liền ở trong phòng học đợi mưa tạnh.
Anh vốn ít nói, lại thích cô, nói càng ít đi.
Cô ngồi bàn học ở trước mặt anh, cầm bút máy vẽ vẽ gì đó trên giấy.
Anh nhìn chằm chằm cô mặc đồng phục học sinh, còn cột tóc đuôi ngựa lộ ra cái cổ thon dài, bên tai là tiếng cô cầm bút máy vẽ trên giấy, hòa lẫn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, khiến cho anh không khỏi yên lòng.