Ngụy tổng gật đầu: “Anh Lục, mời anh nói.”
Lục Cẩn Niên uống một ly cà phê, không chút hoang mang đặt chiếc chén lại trên bàn, âm thanh đụng chạm thâm thúy vang lên, trong phòng nghỉ yên tĩnh, đặc biệt vang dội: “Tôi sẽ để công ty của nhân vật chính trong phim là tập đoàn Ngụy thị.
Đáy mắt Ngụy tổng sáng lên.
Tập đoàn Ngụy thị... đây cũng xem như một phương án tuyên truyền quảng cáo hấp dẫn.
Lục Cẩn Niên còn nói: “Không những thế, tôi còn để cho nam chính của bộ phim đổi thành họ Ngụy.”
Ngụy tổng có vẻ đã có chút kích động.
Loại bối cảnh này được tạo ra, sẽ khiến cho người khác nghĩ là được xảy ra ở tập đoàn Ngụy thị, càng kiến người ta ghi nhớ kỹ càng về châu báu của Ngụy thị.
Điều kiện tương đối hấp dẫn, cũng rất vừa ý.
Chỉ là giá cả...
Ngụy tổng mở miệng: “Điều kiện của anh, tôi không có ý kiến, chỉ là tôi muốn hỏi thăm, về phương diện giá cả, giá trị thấp nhất là bao nhiêu? Nếu trong phạm vi dự đoán của công ty, hiện tại tôi có thể ký hợp đồng, nếu vượt quá khả năng, tôi còn cần phải thương lượng cùng Hội đồng quản trị”.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ giơ lên một ngón tay hướng về phía Ngụy tổng.
“Một triệu?” giọng điệu của Ngụy tổng, nghe qua có chút thẹn thùng, một triệu thực sự không phải con số nhỏ, tuy điều kiện rất được nhưng sức nóng của bộ phim vẫn chưa thể biết trước được, không phải nếu có chuyện gì thì sẽ phí đi sự quảng cáo này sao: “Anh Lục, tôi biết những sản phẩm của Hoàn Ảnh truyền thông sản xuất đều thu được sự chú ý rất lớn, nhưng là, dù sao bộ phim này thế nào tôi còn chưa
biết, tôi nghĩ trước tiên có thể giao năm trăm ngàn, chúng ra có thể ký hợp đồng trước, nếu ở giai đoạn hậu kỳ, lượng tiêu thụ của Ngụy thị tăng lên rõ ràng, lúc đó tôi có thể trả lại lợi nhuận 50% còn lại cho anh, tôi nghĩ nếu chúng ta hợp tác thành công, lợi nhuận hẳn là không thấp hơn năm trăm ngàn...”
“Anh Ngụy, anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi nói không phải một triệu, mà là mười triệu.” Lục Cẩn Niên nhàn nhạt ngắt lời Ngụy tổng.
Cả người Ngụy tổng rõ ràng khẽ run rẩy: “Mười triệu, sao có thể, hợp tác như vậy tôi chỉ sợ...”
“Tôi cho anh mười triệu.” Lục Cẩn Niên lại mở miệng nói.
Vẻ mặt của Ngụy tổng ngớ ra trong nháy mắt, hoàn toàn là dáng vẻ không hiểu ra sao, chén cà phê đang nắm trong tay, bởi vì run rẩy mà bắn nước vào trên cổ tay anh.
Nóng khiến anh đau đớn, anh mới hoàn hồn lại, hướng về phía Lục Cẩn Niên nở nụ cười một phen: “Anh Lục, anh lại nói đùa tôi rồi?”
Lục Cẩn Niên chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt chuyên chú: “Tôi nói thật.”
Ngụy tổng lại sửng sốt, anh nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên rất lâu, rốt cục mới ý thức được không phải đối phương đang nói đùa, trong nháy mắt anh liền trở nên lơ mơ: “Anh Lục, anh quảng cáo giúp tôi, còn trả lại tiền bạc cho tôi, như vậy hoàn toàn là mua bán lỗ vốn, tôi thật sự không rõ ý tứ của anh.”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, im lặng lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra, đặt trước mặt Ngụy tổng.
Ngụy tổng nhìn chằm chằm một chuỗi số 0 dài, cẩn thận đấm, đúng là mười triệu.
Làm thương nhân, đều biết đạo lý không tự dưng có bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống, vì thế anh ta chần chừ một lúc mới mở miệng hỏi: “Anh Lục, ý của anh là muốn thu mua cổ phần của Ngụy thị?”
Lục Cẩn Niên lắc đầu, bưng chén cà phê lên, lại uống một ngụm, chậm rãi nói: “Chẳng qua là, tôi cho anh Ngụy điều kiện tốt như vậy, thực sự là muốn có hồi đáp.”